Chương
Một số người đã tham gia “chiến trường” này vì những vết thương do tai nạn gây ra bởi cuộc chiến giữa Thanh Long và Huyền Vũ.
Sau trận chiến, mấy người nắm trên sô pha thở hổn hển, không biết là ai nói ra một câu: “Thử nói xem, chiến thần Thiên Vũ bây giờ đang làm gì?”
Đúng đấy, chiến thần Thiên Vũ đang làm gì?
Rốt cuộc, ngày mai, chiến thần Thiên Vũ sẽ đấu với Kitano Takeshi.
Hãy tin rằng chiến thần Thiên Vũ chắc chắn sẽ không thua Kitano Takeshi.
Nhưng lo lắng là điều khó tránh khỏi.
Nếu không, một vài người trong số họ sẽ không thức nửa đêm mà ngồi đây đánh cược.
Nhưng cuối cùng, những người này vẫn còn căng thẳng.
Họ cũng muốn biết chiến thần Thiên Vũ đang làm gì lúc này.
Trước khi rời đi, chiến thần Thiên Vũ đã dặn dò không được tùy ý liên lạc với anh nếu không có việc gì cần thiết.
Tất nhiên, chuyện của Lâm Kiều Như là cần thiết.
Cho nên hiện tại, ở đây một ít người đang luống cuống tay chân lo lắng, nhưng không ai dám gọi điện thoại chiến thần Thiên Vũ.
Hơn nữa, ở Đại Hạ lúc này đã là đêm khuya, chênh lệch múi giờ giữa Đông Hoàng và Đại Hạ, và ở Đông Hoàng cũng đã về khuya.
Mười hai vệ trung thiết huyết, vào lúc này, đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Kiều Như.
Đột nhiên cô cảm nhận được một vài ánh mắt mạnh mẽ, nhìn về phía sau lưng mình.
Bản năng nhạy bén của võ sĩ đã khiến Lâm Kiều Như nhanh chóng nhận ra điều gì đó không ổn.
Lâm Kiều Như vô thức quay đầu lại.
Mười cặp mắt nhìn Lâm Kiều Như với ánh mắt xuyên thấu.
Biểu cảm của Lâm Kiều Như cũng trở nên ngượng ngùng và tràn đầy năng lượng.
“Các anh… làm gì mà nhìn tôi thế này?”
Lâm Kiều Như ớn lạnh.
Cuối cùng, chính là đại ca Huyền Vũ đi ra và nói: “Điều này, cô Lâm Kiều Như. Cô có nhớ chiến thần Thiên Vũ của chúng tôi không?”
Lâm Kiều Như đột nhiên bị Huyền Vũ hỏi, làm cho hai má đỏ bừng: “Anh hỏi cái này làm gì?”
Tất nhiên là muốn rồi.
Ngay trước mặt rất nhiều người, Lâm Kiều Như phải xấu hổ thừa nhận điều đó.
Huyền Vũ hẳng giọng: “Cô Lâm Kiều Như, đừng giấu giếm. Vì nhớ anh ấy nên cứ gọi điện cho anh ấy đi”
Lâm Kiều Như phản ứng nhanh chóng.
Đây là đám người Huyền Vũ, muốn gọi Tân Vũ Phong, nhưng lại không dám!
Lâm Kiều Như nhướng mày: “Không được, nếu các anh muốn gọi thì các anh gọi đi!”
Huyền Vũ đột nhiên có chút không biết gì, không ngờ rằng bị Lâm Kiều Như phát hiện ra ý đồ của mình nhanh thế.
Nhưng nghĩ kỹ một chút đi, cô Lâm Kiêu Như không ngốc, làm sao có thể không đoán được bọn họ đang nghĩ gì chứ…
Huyền Vũ có chút xấu hổ, ánh mắt hỗn loạn.
Thanh Long đột nhiên nói: “Cô Lâm Kiều Như, chúng tôi không quấy rầy cô.”
“Chúng tôi đang giúp cô!”
Lâm Kiều Như ậm từ bối rối.
Thanh Long đưa tay chỉ vào bộ phim truyền hình trên TV: “Cô Lâm Kiều Như, nhìn này!”
Nữ chính trên TV khàn giọng hỏi nữ chính tại sao không nghe điện thoại của mình, có phải vì không yêu mình không.
Thanh Long hẳng giọng nói: “Người yêu cô sẽ luôn trả lời cuộc gọi của cô!”
“Chúng tôi muốn kiểm tra cho cô, chiến thần Thiên Vũ, anh ấy coi trọng cô như thế nào!”
Một số người khác nhìn chấm chẩm vào Thanh Long như thể họ không quen biết Thanh Long.