Chương
Anh ta thế mà lại biết, Đỉnh Cửu Châu đang ở trong tay gia tộc Miyamoto?
Là do anh ta tự đến hay là đại diện cho Đại Hạ mà đến?
Không cần nghĩ cũng biết, nguyên nhân mà chiến thần Thiên Vũ tìm kiếm nơi đang đặt Đỉnh Cửu Châu tuyệt đối không thể nào lấy cho riêng mình!
Chỉ sợ là do chính phủ của Đại Hạ phái đến.
Chẳng lẽ nói…
Chính phủ Đại Hạ đã biết được chuyện Đỉnh Cửu Châu, bây giờ đang ở trong tay gia tộc Miyamoto, cố ý phái chiến thần Thiên Vũ đến tìm kiếm nơi mà cất giữ Đỉnh Cửu Châu?
Cái này…
Mấy người trước sau liếc nhau một cái, sau đó đã điều chỉnh tâm tình của mình một cách nhanh chóng.
“Chúng tôi không biết Đỉnh Cửu Châu mà anh nói là cái gì cả, gia tộc Miyamoto cấm bất cứ người nào không có phận sự tiến vào, mau cút ra ngoài!”
“Đúng vậy, mau cút ra ngoài, nếu không thì đừng trách súng trong tay chúng tôi vô tình!”
Mấy người giữ cửa một bên vừa nói, một bên lại không khỏi có chút chột dạ.
Người trước mặt không phải là ai khác mà là chiến thần Thiên Vũ, người đã đánh bại Kitano Takeshi, đệ nhất cao thủ Đông Hoàng.
Mặc dù bọn họ bên này đã chiếm ưu thế về số người, đồng thời còn có được các loại vũ khí nóng hoàn hảo.
Nhưng chưa chắc đã là đối thủ của chiến thần Thiên Vũ.
Mọi người đều là hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ có thể gửi hi vọng vào vũ khí nóng ở trong tay mình, hi vọng nó đủ mạnh.
Có thể đánh bại chiến thần Thiên Vũ của Đại Hạ.
Hoặc là chí ít có thể đánh lui đối phương.
Mặc dù tất cả mọi người biết, tất cả những chuyện này bất quá cũng chỉ là hi vọng xa vời mà thôi.
Nhưng mọi người vẫn cứ hi vọng như thế.
Sắc mặt Tân Vũ Phong vẫn như cũ, vẫn là từng bước từng bước đi về phía trong.
Đám người đều gấp rút giơ súng lên.
“Này! Nếu như anh còn tiến thêm một bước về phía trước thì chúng tôi sẽ nổ súng đấy!
“Nói cho anh biết, vũ khí ở trong tay chúng tôi tuyệt đối không phải là ăn chay!”
“Đúng vậy, đừng có đi về phía trước nữa!”
Nhưng Tân Vũ Phong lại không để ý chút nào, giống như là mấy người đang cảm vũ khí ở trước mặt không hề tồn tại, tiếp tục đi vào bên trong.
Pằng, pằng, păng.
Rốt cuộc, cũng có người nhịn không được bắt đầu nổ súng.
Chẳng qua chỉ là súng ngắn bình thường mà thôi, Tân Vũ Phong cũng không thèm để ý đến, thậm chí cũng không đáng để Tân Vũ Phong vận dụng hộ thể canh khí.
Số đạn kia bản vào trên người Tân Vũ Phong, thậm chí còn không có để lại một chút xíu vết tích nào.
Dù sao thì Tân Vũ Phong của bây giờ, đã là một cao thủ Tông Sư Ngũ Trọng Thiên.
Cường độ thân thế, cũng đã trải qua rất nhiều rất nhiều lần rèn luyện.
Mấy loại đạn cấp thấp thế này bản vào cơ thể Tân Vũ Phong sẽ chẳng hề gây nên chút tổn thương nào cả.
Tân Vũ Phong cứ hứng lấy đạn, từng bước từng bước tới gần.
Thậm chí khi đạn bản tới trên người Tân Vũ Phong, nó còn bị dội ngược lại.
Trong mắt Tân Vũ Phong lướt qua một chút khinh thường.
Đạn của đối phương nhanh chóng bị hao hết.
Trên trán của mấy người này đều toát ra từng giọt mồ hôi lạnh li ti, ai cũng mang vẻ giống như là không thể tin nổi.
Chỉ là tiếp sau đó đã xuất hiện một cảnh mà bọn họ không thể tin được.
Đó chính là..
Bóng dáng Tân Vũ Phong cực kỳ nhanh, giống như ma quỷ vậy.
Chỉ trong phút chốc đã lách mình đến trước mặt mọi người.
Ngay sau đó, Tân Vũ Phong dứt khoát ra một chiêu, đây là chiêu.
cầm nã thủ mà tất cả những người ở biên giới phía bắc dường như đều phải học, cướp đi cây súng trong tay một trong mấy người đó.
Dứt khoát đem cái gọi là vũ khí lạnh gì đó đạp xuống cái ót của đối phương.
Người kia rên khẽ một tiếng, trong phút chốc, sau ót đã bị cán súng ngắn đạp ra một góc tù, máu tươi nhanh chóng chảy ra.
Rất nhanh sau đó, thân thể của người kia mềm mềm rồi ngã xuống, đã không còn sống nữa.
So với cái người vừa mới gào thét trước mặt Tân Vũ Phong tựa như là hai người vậy.