Chương
Âm dương sư từ trước đến nay đều nối tiếng nhạy cảm với hơi thở.
Thông thường, nếu không phải hơi thở của âm dương sư xuất hiện ở đây, vậy thì lúc bước vào cửa sẽ bị người ta phát hiện.
Nhưng chiến thần Thiên Vũ lại có thể đi một mạch từ lúc bước vào cho đến chỗ này, nơi có cấm chỉ tồn tại!
Không một ai phát hiện ra!
Nào chỉ là sơ suất, quả thật là nỗi nhục chí mạng.
Một võ giả của Đại Hạ, tùy tiện bước vào địa bàn của bọn họ…
“Này!”
Nghĩ như vậy, người dẫn đầu cả phái âm dương sư của gia tộc Miyamoto, vẻ mặt An Mai Sinh càng ngày càng khó coi.
Anh ta cũng chính là anh trai của An Mai Anh, là anh em cùng cha khác mẹ với An Mai Anh.
Chẳng qua là mẹ của An Mai Anh là vợ cả của An Mai Hữu Minh, còn mẹ của anh ta là vợ lẽ của An Mai Hữu Minh mà thôi.
Vẻ mặt An Mai Sinh nặng nề, nhìn Tân Vũ Phong chăm chắm: “Rốt cuộc cậu vào đây bãng cách nào?”
Tân Vũ Phong cười khẽ: “Hết cách, hơi thở của âm dương sư quả thật quá dễ đóng giả rồi Vẻ mặt An Mai Sinh lại càng thêm khó coi.
Quả thật là Tân Vũ Phong đã làm âm dương sư không còn chút mặt mũi nào.
Hơi thở của âm dương sư dễ đóng giả?
Sao có thể!
Hơi thở của âm dương sư, hoàn toàn không thể đóng giả, là hơi thở chỉ thuộc về âm dương sư, chí ít là một xác hai hôn!
Một hơi thở căn nguyên, một hơi thở của thú Triệu Hoán Cho dù là hơi thở căn nguyên, cậu ta có thể đóng giả, nhưng hơi thở của thú Triệu Hoán, chắc chắn không thể nào đóng giả được!
Nhưng chỉ có tín ngưỡng tối cao thuần túy nhất mới có thể triệu hồi sự tồn tại của thú Triệu Hoán!
‘Vẻ mặt An Mai Sinh đã không thể u ám hơn được nữa, đôi mắt ện ra sự độc ác giống như chim ưng, nhìn chäm chằm vào mắt Tân Vũ Phong.
“Cậu làm được bằng cách nào?”
‘Vẻ mặt Tân Vũ Phong vẫn mang theo vẻ lười nhác như cũ, không hề có ý nghĩ muốn giấu giếm, cũng không cần thiết chút nào.
Ngược lại đối phương đã nhanh chóng tập hợp thành một đám người của mình.
‘Vù vù vù, Tân Vũ Phong triệu hồi liên tiếp vài tia kiếm ý.
Đồng thời thúc hóa ý thức chính của kiếm ý xuất hiện.
Rất nhanh, đám người âm dương sư quả thật sợ hết cả hồn.
Chiến thần Thiên Vũ này của Đại Hạ, là thứ gì thế?
Tại sao có thể triệu hồi ra nhiều ý chí đến từ thời xa xưa như vậy?
Lế nào thân phận ẩn giấu của chiến thần Thiên Vũ này…
Thật ra là một âm dương sư?
Hơn nữa còn là một âm dương sư tài ba!
Nếu không thì, âm dương sư bình thường hoàn toàn không thể nào triệu hồi cùng lúc nhiều hơi thở như vậy.
Nhưng rất nhanh An Mai Sinh đã phản ứng lại, khóe miệng co quắp vài cái, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tài năng thấp kém!”
Tân Vũ Phong nhún nhún vai.
Mặc kệ đối phương nghĩ thế nào, dù sao mục đích của anh đã thành công rồi.
Càng có nhiều người liên tục phản ứng lại.
Đây đâu phải thú Triệu Hoán truyền thống của âm dương sư.
Mà là ý chí của kiếm khí… đạt được sự thay đổi lớn nhất, hầu như: trở thành chủ thể.
Trông lại có vẻ hơi giống với quỷ quái Đông Hoàng của âm dương sư triệu hồi ra.
Dù sao thì truy tìm nguồn gốc đều đến từ niềm tin.
Trong phút chốc, các âm dương sư vẫn hơi kinh ngạc thật.
Ai cũng không ngờ, chiến thần Thiên Vũ của Đại Hạ lại có thể có tín ngưỡng như vậy…
Nhưng bọn họ không biết, Tân Vũ Phong nào có dùng tín ngưỡng để thúc hóa ra.
Mà là ban đầu trong lúc Tân Vũ Phong lĩnh hội một trăm lẻ tám tia kiếm ý, mỗi một đồ hình kiếm khí của kiếm ý, đều truyền đến thời kỳ hưng thịnh nhất trong kiếm ý của Tân Vũ Phong.
“Tận mắt nhìn thấy, càng khiến Tân Vũ Phong tin tưởng sự tồn tại của bọn họ hơn là niềm tin mờ mịt hư vô.