Chương
Trên mặt của Tân Vũ Phong mang theo vẻ mỉm cười. Trên nửa gương mặt không bị mặt nạ hồ ly che kín thì ý cười càng hiện lên rõ ràng.
Mấy tên bảo vệ ngơ ngác một lúc rồi liếc nhìn nhau.
Nhìn vào mắt đối phương, lần lượt đều thấy sự khó hiểu trong đó.
Không lâu sau, mấy tên bảo vệ đứng ở cửa đồng loạt không còn kiên nhẫn nhìn về phía Tân Vũ Phong, giơ vũ khi nóng trong tay lên chĩa về phía anh.
“Này, cái tên này có phải là bị điên rồi hay không?”
“Nhìn thấy vũ khi trong tay ông nội mày chưa, có dừng lại không thì bảo?
Hai mắt của Tân Vũ Phong lộ ra ý cười. Sau đó mấy đường kiếm ý bỗng nhiên bay ra từ sau lưng của Tân Vũ Phong. Mấy tiếng cạch cạch cạch vang lên không ngừng.
Lúc đầu mấy tên bảo vệ còn tưởng do súng của mình bản ra.
Nhưng mà rất nhanh sau đó bọn họ đã phản ứng lại Không phải bị cướp cò?
Không biết đối phương đã dùng chiêu thức gì để tấn công!
‘Vậy mà đã khiến cho vũ khí nóng trong tay bọn chúng hoá thành bột mịn!
Mấy người kia không thể tin được mà mở to mắt.
Tân Vũ Phong đi từ từ, bước lên từng bước.
Mấy tên đó bị dọa đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, hai chân run lẩy bẩy như bị bệnh sốt rét.
Muốn ấn vào máy bộ đàm để gọi chỉ viện đến đây. Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà bàn tay không chịu nghe theo sai khiến.
Tân Vũ Phong từ từ bước đến trước mặt mấy tên bảo vệ.
“Nghe cho kỹ, không phải là tôi tự tiện xông vào”
“Tôi phải bước vào tổng bộ của gia tộc Miyamoto mấy người, sau đó…”
Dưới ánh trăng, hai hàm răng kín kẽ của Tân Vũ Phong dường như: biến thành chiếc răng nanh của da thú, muốn xé nát hết tất cả đang đứng trước mặt.
“Giết sạch, tất cả lũ người các ngươi!”
Rắc rắc rác!
Tân Vũ Phong vừa dứt lời!
Tiếng xương cốt bị đứt gãy không ngừng vang lên trong không khí.
Mấy tên bảo vệ lập tức mất đi sức sống.
Tân Vũ Phong không hề kiêng dè, đạp lên xương cốt của mấy người này, bắt đầu bước vào bên trong.
Rất nhanh, Tân Vũ phong đã đi đến tòa nhà cao nhất trong gia tộc Miyamoto, thở một ngụm khí ngột ngạt ra ngoài.
Ròng rã đến suốt nửa đêm.
Cách lúc Miyamoto Kota đi ra ngoài được bốn, năm tiếng.
Từ việc nắm chắc thắng lợi trong tay lúc ban đầu, Miyamoto Yuichi trở nên vô cùng vội vã.
Theo lý mà nói, chẳng qua cũng chỉ là đối phó với một người mà thôi. Một nhiệm vị đơn giản như thế này không thể nào có chuyện Miyamoto Kota để lâu như vậy mà không báo lại cái gì Liên hệ với Miyamoto Kota cũng không thấy chút phản hồi nào, mãi cho đến khi không có ai kết nối.
Miyamoto Kota bắt đầu cảm thấy vội vàng hơn.
Vì sao lâu như vậy rồi mà Miyamoto Kota không liên lạc với anh ta?
Sẽ không xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Miyamoto Kota nằm trên giường trở mình một cái, càng nghĩ thì càng sợ hãi.
Nhưng rất nhanh sau đó Miyamoto Yuichi đã thấy chuyện này là không thể nào.
Miyamoto Kota chính là một Tông Sư Ngũ Trọng Thiên tiêu chuẩn, đừng nói là trong những người đồng trang lứa ở Đông Hoàng hay là những cao thủ của thế hệ trước thì dường như cũng không phải đối thủ của Miyamoto Kota.
Ngay cả khi bố anh ta giao đấu với Miyamoto Kota thì cũng khó phân thẳng bại trong vòng một trăm chiêu.
Một Miyamoto Kota như vậy thì sao có thể thua trên tay của chiến thần Thiên Vũ kia chứ?
Nói như thế nào thì lần này xuất phát, Miyamoto Kota cũng mang theo không ít cao thủ.
Sẽ không có vấn đề gì, nhất định sẽ không.
Trong lòng Miyamoto Yuichi không ngừng an ủi mình như vậy.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Miyamoto Yuichi nổi lên từng đột hốt hoảng.
Bình thường, vào thời gian này anh ta đã có một giấc ngủ rất sâu.
Nhưng bây giờ Miyamoto Yuichi có lật qua lật lại như thế nào cũng không ngủ được.
Cuối cùng, anh ta không nhìn được nữa, xốc chăn lên rồi rời khỏi giường, hít sâu một hơi.
€oi như là mệnh lệnh của bố, ngoại trừ Miyamoto Kota thì không cho kẻ nào đến làm phiền.
Kể cả hôm nay anh ta có bị xử phạt thì cũng phải đi tìm bố của mình!
Miyamoto Kota đã dẫn theo một đội ngũ toàn người ở cấp Tông.
Sư Tam, Tứ Trọng Thiên rời khỏi gia tộc Miyamoto, đến bây giờ chưa có một ai trở về…
Chuyện này đúng là vô cùng quái lạ!
Trong lòng Miyamoto Yuichi sinh ra một ý nghĩ không thể nào tin được.