Chương
Nét mặt Tân Vũ Phong trở nên quái lạ.
Mình còn chưa làm gì cả, sao cái tên Miyamoto Yuichi này đã sợ đến mức tè ra quần rồi?
Vậy đợi lát nữa mình thật sự ra tay với anh ta thì còn làm đến lúc nào nữa?
Phải biết rằng Tân Vũ Phong chuẩn bị tự tay đâm cho Miyamoto.
‘Yuichi một phát, báo thù cho Bạch Hứa Trạch.
Mặc dù giữa đường có xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, thuận tay giết sạch một nhà Miyamoto.
Nhưng thế cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Điều khiến Tân Vũ Phong không ngờ được là, kẻ để ria mép của người Đông Hoàng vô cùng bao ngược, giết người thành thói quen trong video kia…
Trên thực tế lại nhát như chuột, đối mặt với kẻ địch mạnh thì không hề nghĩ đến chút phản kháng nào, bị dọa cho tè ra.
Tân Vũ Phong chẹp chẹp hai tiếng.
Người thừa kế tương lai của bốn gia tộc lớn ở Đông Hoàng đều có dáng vẻ sợ hãi thế này, cũng khó trách…
Khó trách khắp Đông Hoàng đều không sánh bằng Đại Hạ. Đến cuối cùng, vậy mà lại đem hi vọng gửi gảm lên lên trên một đám người hoang mang tối tăm Xem như là Tân Vũ Phong suy nghĩ nhiều rồi.
Miyamoto Yuichi đã quỳ xuống, thậm chí bắt đầu cầu xin Tân Vũ Phong.
“Tôi cầu xin anh, cầu xin anh… đừng có giết tôi “Đừng có giết tôi, thật sự, cầu xin anh, đừng có giết tôi..”
“Tôi biết sai, thật sự biết sai rồi!”
“Tôi không nên giết Bạch Hứa Trạch. Tôi không nên. Tôi không bằng chó lợn, là tôi không bằng chó lợn! Lại dám làm ngài Bạch Hứa.
Trạch bị thương!”
Miyamoto Yuichi vừa nói, vừa “bốp bốp” tát vào mặt của mình.
Tân Vũ Phong đứng bên cạnh có chút hớn hở nhìn xem.
Anh cũng muốn xem thử, xem gương mặt này của Miyamoto.
‘Yuichi có thế đánh đến mức sưng như đầu lợn hay không?”
Tóm lại, không biết là vì trong lòng Miyamoto Yuichi rất sợ hãi, chiếm hết tất cả, khiến anh ta không thèm để tâm đến cơ thể đau đớn, hay là Miyamoto Yuichi quá là sợ chết, đang cố gắng thỉnh tội với Tân Vũ Phong..
Mặt mày của Miyamoto Yuichi rất nhanh đã giống như Tân Vũ Phong dự đoán, bị sưng thành cái đầu heo.
Miyamoto Yuichi hoặc là thật sự thấy đau, hoặc là buồn nôn máu mũi, nước mắt bay tứ tung trên mặt của mình nên không xuống tay được nữa…
“Tóm lại, cuối cùng thì Miyamoto Yuichi đã dừng hành vi tự ngược đãi bản thân trước mặt Tân Vũ Phong lại. Hai mắt của anh ta sưng thành một khe hở nhỏ, tràn đầy chờ mong nhìn về phía Tân Vũ Phong.
Tân Vũ Phong lâu không nói gì, khiến cho trong lòng Miyamoto.
‘Yuichi càng thêm mong đợi.
Có lễ…
Tân Vũ Phong mềm lòng muốn bỏ qua cho anh ta rồi không?
Nhưng Tân Vũ Phong sao có thể bỏ qua cho Miyamoto Yuichi?
Làm sao có thể cho kẻ thù ngược đãi Bạch Hứa Trạch đến chết?
Tân Vũ Phong híp mắt nhìn Miyamoto Yuichi: “Tự đánh mình làm gì? Còn có thể nói chuyện không?”
Miyamoto Yuichi không nghe ra ý tứ của Tân Vũ Phong. Lúc đầu cứ nghĩ Tân Vũ Phong không giết mình là tốt, không ngờ Tân Vũ Phong lại còn quan tâm mình.
Anh ta chỉ lắc đầu liên tục.
Tân Vũ Phong ừ một tiếng, rút thanh Đao Bắc Thần bên hông ta, cúi đầu nhìn xem bóng mình phản chiếu trên thanh đao, giống như thể đang soi gương.
“Nếu đã có thể nói chuyện, vậy thì nhanh nói cho tôi nghe xem đỉnh Cửu Châu đang ở đâu”
“Nếu không, tôi sẽ giết anh ngay bây giờ!”
Ngay sau đó, Tân Vũ Phong không ngờ rắng, một gương mặt đã sưng như đầu lợn kia của Miyamoto Yuichi vẫn còn có thể lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Nhìn vào càng thấy buồn nôn hơn.
Miyamoto Yuichi vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói!”
“Ngài Thiên Vũ, tôi nói hết tất cả!”
Tân Vũ Phong cũng lười nói chuyện, dùng ánh mắt ra hiệu cho Miyamoto Yuichi mau nói ra nhanh.
Miyamoto Yuichi nhìn bàn làm việc sau lưng Tân Vũ Phong, nói: “Ngài Thiên vũ, bố của tôi… đã đem đỉnh Cửu Châu giấu trong ngăn tủ kia rồi khoá lại, tự mình bảo quản”
Ngay cả hộp đựng đỉnh Cửu Châu cũng ở trong ngăn tủ đó”
Tân Phong nghe xong, thỏa mãn nhẹ gật đầu: “Tôi khuyên anh không nên sử dụng mánh khóe gì, anh trốn không thoát”
Miyamoto Yuichi gật đầu liên tục.
Nói đùa cái gì vậy.
Bây giờ ngay cả hơi sức đứng lên anh ta còn không có.
Muốn chạy trốn?