Chương
Ngược lại thì những cao thủ của Long Hổ Sơn cưỡi hạc trắng trên trời sẽ tránh được rất nhiều bãy.
Cưỡi hạc trắng ở trên trời tung bay, nhưng cũng không thể tránh khỏi một số bẫy đặt ở nơi cao.
Đúng thật vốn định nhằm vào những người đi bộ trên mặt đất, bởi vì theo lẽ thường mà nói, hầu hết mọi người sẽ chọn cách đi bộ dưới mặt đất thay vì cưỡi vật nuôi của họ bay trên trời như các đệ tử của Long Hổ Sơn.
Nhưng vào lúc này, vật cưỡi của Long Hổ Sơn trên trời cũng bị cản trỞ.
Không chỉ như thế, trên đường lên núi còn thiết kế mê hồn trận, không những nhằm vào người trên mặt đất, mà bao gồm cả đệ tử Long Hổ Sơn dùng vật cưỡi trên bầu trời cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Một khi rơi vào mê hồn trận thì sẽ lặp đi lặp lại con đường cũ, mà ngay cả bản thân mình cũng không biết.
Sau đó kể cả Công Tôn Ngọc không cẩn thận tiến vào mê hồn trận, cũng là đi tận hai vòng mới đi ra được.
Tân Vũ Phong vẫn luôn vẫn duy trì tốc độ ổn định, mặc dù thong thả, nhưng lại không chạm vào bất kỳ cái bây nào.
Nói chung là Tân Vũ Phong cũng không sốt ruột, bởi vì anh đi vào La Phù Sơn không phải vì tham gia đại hội tỷ thí võ công để đạt được vị trí cao rồi sau đó nối tiếng, mà là để hỏi thăm tung tích mẹ của mình.
Cho nên từ lúc bắt đầu, Tân Vũ Phong cũng không vội bộc lộ sự tài giỏi ra ngoài, mọi thứ đều rất khiêm tốn.
Bên cạnh Tân Vũ Phong và Quách Thành là thầy trò Cố Khánh vẫn duy trì tốc độ giống bọn họ.
Thảnh thơi, nhưng lại rất cẩn thận, tránh đi hầu hết các loại bãy.
Nói cho cùng, năm nay tuổi của Thịnh Viên đã khá cao, kiến thức rộng rãi, nhìn thoáng qua đã có thể thấy rất nhiều cạm bây.
Vốn dĩ trên đường đi rất căng thẳng, không ai nói chuyện với ai.
Nhưng mà đúng lúc này, đôi mắt Cố Khánh đột nhiên sáng lên, chỉ vào một thứ gì đó ở đẳng xa rồi kêu lên.
“Sư phụ, sư phụ xem kia là cái gì?”
Thịnh Viên vô thức nhìn theo phía ngón tay Cố Khánh đang chỉ.
Thật vậy, theo hướng ngón tay của Cố Khánh chỉ, có một đóa hoa sen trắng đang hé mở, dường như linh khí vây quanh khắp người.
Phải biết hoa sen này chỉ có trong nước, hoặc là lớn lên ở trong tuyết.
Tóm lại, có rất ít hoa sen có thể mọc ở vùng đất khô hạn.
Vậy mà ở trước mắt lại mọc ra một cây thật to.
Thứ dị thường này chính là cây Cổ Thụ Sinh Liên Linh khí nghìn năm của cây cổ thụ đều ngưng tụ trong một đóa hoa sen.
Mộc khí sinh ra trong ngũ hành, có đặc tính chính là chữa bệnh, có tác dụng rất tốt trong việc chữa trị các chứng ngoại thương, nội thương…
Sau khi nhận được lời khẳng định của Thịnh Viên, Cố Khánh không chờ đợi nữa mà đã đi về phía cây hoa sen, đưa tay ra muốn hái.
“Cố Khánh, không thể được, mau dừng tay!”
Lúc nhìn thấy Cố Khánh đưa tay ra, sắc mặt Thịnh Viên thay đối lớn, nhanh chóng hét lên, tuy nhiên đã quá muộn rồi, tay Cố Khánh đã chạm tới bông hoa sen.
Vào lúc Cố Khánh lấy tay ngắt bông tuyết liên kia xuống, trong chớp mắt, có vẻ như đã chạm vào cơ quan nào đó.