Chương
“Nếu như đã là cao thủ có thể đánh bại Dung Chiêu, nhất định có thể lên được đỉnh núi này. Nói như vậy trong số các vị đang có mặt ở đây, có một người là vị cao thủ vô danh kial”
“Tôi tin răng anh sẽ không e dè việc nghênh chiến, đúng không?”
Ngay khi Vạn Mạnh An nói ra những lời này, không khí ở đây bắt đầu trở lên sôi sục!
Anh ta ngang nhiên thách đấu với vị cao thủ thần bí, người khiến gần đây mọi người đồn đoán và bàn tán không ngớt!
Nghe đồn người đứng thứ mười trong bảng bảng Thiên Kiêu, sức mạnh có thể so sánh với mười cao thủ thần bí trong bảng Thiên Kiêu.
Một khi trận đấu bắt đầu, nó nhất định sẽ là một cuộc chiến ngang sức ngang tài, rất đáng để xem!
Mọi người bỗng chốc đều tỏ ra kinh ngạc.
“Trời ạ, Vạn Mạnh An thách đấu với vị cao thủ thần bí!”
“Nếu như hai người này thật sự đánh với nhau, vậy thì có trò hay để xem rồi!”
“Không ngờ lần này đến La Phù Sơn, lại còn có thể được xem tiết mục này!”
“Đúng vậy!”
“Đứng thứ chín trong bảng Thiên Kiêu đấu với cao thủ có thực lực của top mười bảng Thiên Kiêu..”
“Vị cao thủ thần bí kia đâu? Tôi mong chờ quá!”
“Đúng vậy, cao thủ thần bí đâu?”
“Mau ra nghênh chiến đi chứ?”
Mọi người bắt đầu nháo nhào bàn luận.
Cuộc trò chuyện từ bất ngờ đến mong chờ, cuối cùng là hoài nghi, khinh bi…
Cao thủ thần bí trong lời đồn, không phải là không dám chấp nhận khiêu chiến đấy chứ?
Cứ tiếp tục như vậy, mọi người bắt đầu cảm thấy thất vọn: Cùng lúc đó vẻ mặt lúc bắt đầu còn tràn ngập tinh thần chiến đấu, bây giờ cũng dần chuyển sang mất kiên nhẫn.
“Chuyện này là sao?”
“Tại sao cao thủ thần bí lại không ra ứng chiến. Chẳng nhẽ tôi là do tôi đã đánh giá anh ta quá cao, không nhẽ anh ta không hề đến đỉnh núi?”
‘Vạn Mạnh An đột nhiên cất giọng nói to: “Không lẽ vị cao thủ thần bí được nhắc trong lời đồn có thể so sánh ngang với top mười của bảng Thiêu Kiêu, trên thực tế chỉ là một kẻ nhát gan, yếu đuối, không dám nhận thách thức sao?”
Lời nói vừa dứt thì những lời bàn tán ban đầu còn nhỏ cuối cùng cũng to gan mà tăng âm lượng.
“Đúng thế! Vị cao thủ thần bí kia sao còn chưa ra đây?”
“Làm gì có cao thủ thần bí nhát gan vậy chứ, Vạn Mạnh An đã tuyên chiến thế này rồi!”
“Không lẽ là một kẻ vô dụng, chỉ là tình cờ đánh bại được Dung Chiêu?”
“Đúng vậy, tên này còn không dám nhận thách thức cơ mài”
“Chỉ là một tên vô dụng… mọi người tản ra đi..”
“Làm tôi phí công chờ đợi…”
Mọi người bắt đầu than vãn, lắc đầu thở dài.
€ó vẻ như một trận đấu đầy mong chờ, cuối cùng cũng hết hy vọng rồi.
Vị cao thủ thần bí kia nói không chừng chính là một tên vô dụng.
Việc anh ta đánh bại được Dung Chiêu chỉ là một chuyện tình cờ. Hoặc là ở trước mặt cao thủ chân chính thì hoàn toàn không dám ứng chiến.