Chương
“Anh nói cái gì?”
Một câu nói của Vạn Mạnh An bỗng làm cho đám đông dưới sân khấu Vạn Độc Môn bức xúc.
“Đánh thì đánh đi, sỉ nhục làm gì?”
“Đúng đấy, chẳng có chút phong độ nào cải”
“Thắng thua đều dùng thủ đoạn. Anh không phục thì cần gì hạ nhục toàn bộ Vạn Độc Môn chúng tôi Đệ tử Vạn Độc Môn xôn xao phản bác Vạn Mạnh An.
Lời của Vạn Mạnh An có chút khó nghe.
“Tân Vũ Phong không kìm được nhíu mày.
Đệ tử Ẩn Môn Môn Phái đều giữ thể diện cho đối thủ Kể cả ban nãy lúc Tùy Tịch lên đài uy Tùy Tịch đánh bại đối thủ bằng một chiêu, khiến đối thủ hơi mất mặt, nhưng Tùy Tịch cũng không sỉ nhục đối phương.
Với lại, chiêu thức của Tùy Tịch đã trong phạm vi khống chế, giữ thể diện nhất cho đối thủ, thua trận cũng sẽ không bị thương gì.
Về phần Vạn Mạnh An cũng đã đánh bại đối thủ mà vẫn còn muốn làm nhục.
Tân Vũ Phong chậc chậc mấy tiếng.
Tuy nhiên, lúc trước khi Vạn Mạnh An khiêu chiến Tân Vũ Phong, Tân Vũ Phong cũng đã đoán ra một phần tính cách của Vạn Mạnh An rồi.
Tuy rằng Tân Vũ Phong không đồng ý với hành động lúc này của Vạn Mạnh An, nhưng tất cả chuyện này cũng không liên quan gì đến anh.
Hiện tại đã khiến quần chúng đệ tử của Ẩn Môn hùa theo.
Nói hay lầm, sâu bọ của Vạn Độc Môn!”
“Ha ha ha ha, đáng đời!”
“So tài thì so tài đàng hoàng chứ làm ra mấy cái thủ đoạn này. Cây ngay không sợ chết đứng, cút ra ngoài đii”
“Nói đúng, cút ra ngo: Đệ tử Thiên Vũ Sơn đứng ở bên cạnh cũng có ý đồng tình, lại bị một ánh mắt Tùy Tịch ngăn lại.
Một tiếng âm vang lên. Sau một lúc xôn xao, trật tự của trường đấu được khôi phục lại.
Bởi vì Tam trưởng lão lại đứng dậy, tuyên bố vòng so tài tiếp theo bắt đầu.
Tổ bảy và tổ tám chuẩn bị.
Nhưng đúng lúc đó, bên cạnh Tân Vũ Phong vang lên một giọng nói mềm mại.
A,con thuộc tổ bảy, còn sư phụ thì sao?”
Người nói là Cố Khánh.
Cố Khánh nháy mắt, trong tay cầm thẻ: “Sư phụ, chúng ta có cần tham gia không?”
Thịnh Viên nằm tấm thẻ trong tay, rất do dự.
Lần này Thịnh Viên đưa Cố Khánh đến đại hội tỷ thí võ công của La Phù Sơn, vốn dĩ muốn cho con bé mở mang đầu óc.
Bởi vì có Tân Vũ Phong giúp, mới có thể vượt qua vòng đấu trên núi, may mắn đã nắm được tư cách tham gia đại hội tỷ thí võ công.
Nhưng lúc này Thịnh Viên không khỏi lộ ra vẻ do dự.
Thực lực của hai người thầy trò là một người Bán Bộ Tông Sư, một người ở cảnh giới Ám Kình.
Vốn không có thực lực để so tài với mấy vị Thiên Kiêu tài giỏi của Ẩn Môn Môn Phái kia.
Thịnh Viên thật ra hy vọng học trò cưng Cố Khánh của mình có thể bộc lộ tài năng trong đám đông.
Cho dù nhận được tư cách làm đồ đệ của La Phù Sơn, dù từ nay về sau không còn là đồ đệ của ông ta nữa thì ông ta cũng cam tâm tình nguyện.
Dù sao so với thầy trò, quan hệ giữa hai người vẫn giống ông cháu hơn.
Năm đó Cố Khánh chỉ là một đứa bé bọc trong tã lót, được một thân một mình Thịnh Viên nhặt về, qua bao gian khổ mới lớn được như: vậy.
Cố Khánh đúng là có một ít năng khiếu bẩm sinh, đợi một thời gian nữa nhất định sẽ thành nhân tài.
Nhưng bây giờ còn xa mới đến lúc đó.
Nhiều cao thủ cảnh giới Tông Sư như vậy tụ hội, không phải khiến một cô bé vừa trưởng thành như Cố Khánh ở cảnh giới Ám Kình chỉ đáng làm chân sai vặt sao?
Còn mình, với thực lực Bán Bộ Tông Sư cũng không che chở được cho Cố Khánh.
Ngay cả tự bảo vệ mình còn khó.
Thịnh Viên không muốn để Cố Khánh mạo hiểm như vậy.
Bởi vậy, rốt cuộc Thịnh Viên vẫn lắc đầu một cái.