Chương
Trận đấu kết thúc, ba người chiến thẳng từ từ đi xuống đài dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Lúc này, vốn dĩ có hơn năm trăm người đã bị quét sạch hơn chín mươi phần trăm.
Ngoại trừ phía Kiếm Trần mang theo tám nữ tu của Mộng Trạch Môn thăng cấp thành công, còn lại đều thăng cấp một người, đương nhiên phải trừ trận thứ tư.
Bây giờ đã có mười ba người thăng cấp.
Quách Thành cau mày, nói: “Không phải luật lúc trước nói tổng cộng chỉ có mười người thăng cấp sao?”
“Bây giờ còn thừa lại mười ba người! Còn có thể đủ cho mười người sao?”
Tân Vũ Phong lắc đầu: “Có thể chứ, luật của La Phù Sơn đặt ra, tuyệt đối sẽ không bị phá vỡ một cách dễ dàng”
“Dù có cưỡng chế khiến người ta rút lui, số người còn lại cũng tuyệt đối sẽ không vượt quá mười người”
Bỗng nhiên Quách Thành tỉnh ngộ: “Thì ra là vậ Quách Thành ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nói vậy thì mấy nữ tu trước đó… được Kiếm Trần che chở, có phải sẽ không tư cách thăng cấp?”
Vẻ mặt Tân Vũ Phong dửng dưng, ừ một tiếng: “La Phù Sơn sẽ không cho phép đi đường tắt như vậy. Cùng lắm là Kiếm Trần và Lộc Thu Nương ở bên cạnh anh ta có thể thăng cấp”
Công Tôn Vũ cũng gật đầu: “Phân tích không tệ, e là mấy nữ tu Mộng Trạch Môn không thể thăng cấp bình thường”
Trong lúc mấy người nói chuyện, Tam trưởng lão tuyên bố vòng thi thứ năm sắp bắt đầu.
Mọi người nhao nhao lia ánh nhìn tản đi khắp nơi, có người đi xem những cao thủ vẫn chưa lên sàn đấu.
Ngoại trừ Công Tôn Vũ, dù bản thân vốn là thế hệ trẻ nhưng tuổi lại lớn hơn chút đỉnh nên sẽ khá là lúng túng.
Tham gia thì bị xem như là bắt nạt người mới.
Không tham gia thì kiểu, đại sư huynh Long Hổ Sơn mà lại không tham gia thì có thích hợp không?
Cho nên ngoại trừ Công Tôn Vũ, dù là cao thủ thế hệ trẻ nhưng không tham gia đại hội, không ít cao thủ trẻ có thể kể tên đã lên sàn đấu.
Đã lên rồi thì không cần phải nhìn chằm chẳm.
Bây giờ, mọi người tìm cao thủ trẻ chưa lên sàn Tả Thanh Phùng của La Phù Sơn.
Với cả…
Cao thủ thần bí, Tân Vũ Phong.
Nhiều người thấy Tân Vũ Phong, bắt đầu thì thầm nói riêng.
“Các người nói xem, cuối cùng Tân Vũ Phong có tham gia thi đấu không? Có ai thấy anh ta rút thăm không?”
“Không biết, nói không chừng thấy Tả Thanh Phùng nên không dám lên. Ha ha ha, dù sao đây cũng là cao thủ thứ tư trong bảng Thiên Kiêu mài”
“Nhưng mà, dù có rút thăm, người ta cũng có thể bỏ quyền đúng không?”
“Người ta nói rồi, giải quyết trên sàn đấu, sao có thể không đánh mà lui được?”
“Đến cả người xếp hạng thứ chín của bảng Thiên Kiêu anh ta còn không dám nghênh chiến, huống chỉ là hạng tư ..”
“Ha ha ha…”
Tiếng chế giêu của mọi người cứ vang lên không ngừng.
Mới đầu vẫn còn che đậy, nhưng về sau thấy vẻ mặt thờ ơ của Tân Vũ Phong, không hề gợn sóng, dường như chẳng mảy may quan tâm mấy lời bàn luận xung quanh. Mà sau không có biến động gì thì giọng của mọi người lại càng ngày càng lớn.
Dù là Công Tôn Vũ ở bên cạnh Tân Vũ Phong hay Quách Chí Mẫn đều nghe thấy.
Quách Chí Mẫn nghiến răng, mặt đỏ rực.
Không phải không dám mà là không thể.
Quách Chí Mẫn chỉ biết, lần này bản thân đến La Phù Sơn, chắc chẳn không thể gây phiền phức cho Đại nhân Thiên Vũ.
Nhân vật chính là Đại nhân Thiên Vũ bị mọi người bàn tán còn có thể chịu được, chẳng lẽ mình không nhãn nại được hay sao?
Công Tôn Vũ ở kế bên phẩy phẩy quạt lông, không nói gì.
Cố Khánh ở đẳng sau cũng cần răng, đi đến trước mặt Tân Vũ Phong hỏi: “Bọn họ chế giễu anh như vậy, anh vẫn chùn chân ở đây không chịu tiến về trước sao?”
Tân Vũ Phong cười lạnh lùng.
Cố Khánh không đoán được thái độ của Tân Vũ Phong vào lúc này, còn nghĩ Tân Vũ Phong tức giận vì bị cô ta khiển trách. Thịnh Viên thầm nghĩ rằng tiêu rồi, lại không trông chừng con nhóc này.
Nhưng Tân Vũ Phong lại ngẩng đầu, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Ai nói tôi không lên?”
Tân Vũ Phong nói xong, thân hình rắn rỏi bước từng bước, từng bước vững vàng như một cây giáo chọc thủng trời xanh.