Chương
Vẻ mặt Tân Vũ Phong điềm tĩnh, chờ đợi tuyển thủ quyết đấu với anh.
Nhưng mà, điều Tân Vũ Phong không ngờ đến là có hai người quả quyết đi về phía mình.
Một là vị trí thứ ba trong bảng Thiên Kiêu, đại sư huynh Tùy Tịch của Thiên Vũ Sơn.
Người còn lại là…
Người quen cũ của Tần Vũ Phong.
“Lần trước, anh thắng”
“Lần này, đấu lại!”
Tân Vũ Phong nghe giọng điệu quen thuộc này, giống như đứa trẻ ‘tự kỷ, ngượng ngùng vuốt trán.
“À, đúng vậy, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được trên võ đài!”
Tân Vũ Phong giả vờ nhìn phong cảnh.
Kiếm Trần dường như không muốn khách sáo, từ trên môi cứng rắn thốt ra hai chữ.
“Định sẵn”
Lúc này, Tùy Tịch cũng gật đầu với Tân Vũ Phong nói: “Không biết có vinh hạnh được khiêu chiến một trận với anh Tân không?”
Chỉ là Tam trưởng lão của La Phù Sơn vừa tuyên bố có thể tự do lựa chọn đối thủ của mình thì Tân Vũ Phong đã bị hai người đàn ông đến tranh giành.
Không chỉ vậy, sau khi lời mời của hai người được đưa ra, trước khi Tân Vũ Phong kịp đồng ý hay từ chối thì không khí giữa hai người đều giống như tia lửa tản ra khắp nơi.
Liếc mắt nhìn nhau, dường như có thể phát ra tiếng đùng đùng khiến người ta không khỏi ê răng.
Ánh mắt của hai người rõ ràng viết: ‘Đừng đến cướp người của tôi: Ai có thể ngờ rằng trong thế hệ nhân tài kiệt xuất của Thiên Kiêu của Ẩn Môn Môn Phái, lại vì một người đàn ông chưa từng được nêu tên trước đó mà nhìn chăm chẳm nhau như hổ đói.
Và tất cả chỉ là để giành giật một đối thủ ưu tú.
Tân Vũ Phong hơi ngẩn ra, chỉ là đồng ý với ai thì cũng không được hay cho lắm Nhưng mà, Tân Vũ Phong không sợ làm ai phật lòng.
Nếu sợ phật lòng người khác thì hôm nay anh cũng không có xuất hiện ở đây.
Ánh mắt của Tân Vũ Phong di chuyển giữa hai người. Thật ra Tân Vũ Phong có đấu với ai, thì chiến thẳng anh cũng không hề có bất cứ sự hồi hộp nào.
Tuy nhiên, cuối cùng Tân Vũ Phong lại chọn Tùy Tịch.
Bởi vì dù sao thì anh cũng đã đấu với Kiếm Trần.
Anh biết sức mạnh của Kiếm Trần, anh ta lĩnh độ được mười ba đường kiếm và có thể điều khiến mười ba thanh kiếm cùng một lúc.
Còn mình lĩnh ngộ được một trăm lẻ tám đường kiếm và đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Chiến đấu với Kiếm Trần không có ý nghĩa gì cả.
Ngược lại thì Tùy Tịch là một đối thủ mà Tân Vũ Phong chưa từng chạm trán. Kiếm trong tay Tùy Tịch chắc chắn không phải dạng thường. Trước đây khi xem Tùy Tịch chiến đấu, anh có thể thấy kiếm pháp của Tùy Tịch chắc chắn đã đạt đến trình độ nhất định.
Sau khi Tùy Tịch nghe được sự lựa chọn của Tân Vũ Phong, đầu tiên khóe miệng anh ta vô thức hiện một nụ cười như có như không, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần. Người đang tranh giành Tân Vũ Phong với anh ta vẫn còn đang đứng ở trước mặt anh ta.
Tùy Tịch nghĩ đến chuyện này thì hừ một tiếng với Kiếm Trần.
Cứ như vậy, hai Thiên Kiêu thế hệ trẻ của Ẩn Môn Môn Phái lại giống như hai đứa trẻ đang đi cướp đồ của nhau.
Ngay cả Tam trưởng lão của La Phù Sơn cũng có chút bất lực khi nhìn cảnh hai người khiêu chiến.
Trận chiến rất nhanh đã bắt đầu.
Luật chơi khác xa với những gì Tân Vũ Phong tưởng tượng.
Tân Vũ Phong vốn tưởng rằng vòng này vẫn là vòng loại trực tiếp.
Nhưng không ngờ vòng đấu này thực sự là đánh luân phiên, mọi người phải chiến đấu với tất cả các đối thủ khác và cuối cùng chọn người đứng nhất dựa trên điểm toàn diện.
Ngoài kiểm tra khả năng, độ bền cũng được kiểm tra.
Tân Vũ Phong sờ cằm, cho răng La Phù Sơn cũng rất công bằng.
Dẫu sao, nếu ai đó sử dụng bí pháp để nâng cao tu vi trong lúc thi thì chẳng phải họ sẽ tạm thời trở thành người vô địch sao?
Quy tắc này của La Phù Sơn có thể ngăn cản ai đó sử dụng các bí pháp để nâng cao sức mạnh để giành chiến thẳng.
Có thể nhìn thấy được trình độ thực sự của mỗi người.
Sau khi nghe quy định này Kiếm Trần cũng thở phào nhẹ nhõm.