Chương
Hơn nữa, đối phương còn là một người đơn thuần, Tần Vũ Phong cũng không cảm thấy chán ghét đối phương.
Lộc Thu Nương thấy thế, vội vàng báo cho Tam trưởng lão tình huống giữa Kiểm Trần và Tần Vũ phòng. Tam trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, hơi do dự một chút nhưng vẫn gật nhẹ đầu
Sau đó, ông cho đệ tử đi xuống nhà kho, lấy hai thanh kiếm sắt bình thường nhất. Mặc dù trên mặt không biểu lộ vẻ không hài lòng, nhưng rõ ràng là ông cảm thấy rất khó chịu.
Tam trưởng lão biết, Tần Vũ Phong thực lực rất mạnh, anh có thể đánh bại mười người đứng đầu bảng Thiên Kiêu.
Nhưng cũng không nên chơi như vậy chứ!
Đây là La Phù Sơn, không phải là nơi tổ chức đại hội tỷ võ!
Từ khi thành lập tới nay, La Phù Sơn chỉ là nơi thu nhận đệ tử ở cái nước Đại Hạ này. Nhưng Tần Vũ Phong lại xem đây là nơi tổ chức thi võ…
Tam trưởng lão lắc đầu thở dài, biểu cảm có chút bất đắc dĩ.
Đệ tử của La Phù Sơn vội vàng ra vào, Tam trưởng lão cũng chỉ bất đắc dĩ trong chốc lát, ông mặc kệ các đệ tử đi vào nhà kho tìm kiếm.
Hai thanh kiếm sắt bình thường nhất, nhưng đây là La Phù Sơn, ở trong nhà kho có rất nhiều kiếm mà các đệ tử ở đây không có dùng tới, dù có là bình thường nhất đi chăng nữa, thì nó vẫn sẽ sắc bén chém sắt như chém bùn.
Hai đệ tử của La Phù Sơn đem hai thanh kiếm sắt tới lôi đài.
Tần Vũ Phong gật đầu với đối phương, miệng nói kiếm đến rồi. Khoảng cách giữa Tần Vũ Phong và người đệ tử kia cũng càng ngày càng gần nhau hơn.
Đột nhiên, thanh kiếm ở trong tay của người đệ tử kia giống như bị thức tỉnh linh thức, bắt đầu rung động không thôi, thậm chí là phát ra âm thanh.
Ngay sau đó, thanh kiếm bay thẳng lên không trung, rồi lại rơi vào tay của Tần Vũ Phong.
Kiếm Trần thấy thế, cũng không chịu yếu thế, ngay lập tức phất tay về phía kiếm. Cánh tay của anh ta giống như có lực hút, liền hút kiếm vào trong tay của mình.
Tần Vũ Phong nở một nụ cười thản nhiên, nhìn về phía Kiếm Trần.
Giờ phút này, Kiếm Trần hành động như vậy không phải là vì muốn phân cao thấp với Tần Vũ Phong mà là vì muốn chứng minh bản thân…
Tần Vũ Phong làm được, anh ta cũng có thể làm được! Tần Vũ Phong là mục tiêu của anh ta!
Kiếm Trần suy nghĩ như vậy ở trong đầu, nắm chặt thanh kiếm ở trong tay, nhìn về phía Tần Vũ Phong. Tam trưởng lão thấy hai người đã chuẩn bị xong rồi, liền vuốt ve bộ râu, tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Tám người, hai người đấu một, ai cũng đều muốn khiêu chiến với những người còn lại.
Lôi đài cỡ lớn trước đó đã được chuyển thành bốn cái võ đài nhỏ, không cái nào liên quan đến nhau.
Tần Vũ Phong là người đã đánh bại được hạng ba và hạng tư của bảng Thiên Kiêu, nên dù đang ở trên võ đài khác, nhưng mọi người vẫn không nhịn được mà nhìn về lôi đài của Tần Vũ Phong và Kiểm Trần.
Không khí đang chuyển động, ý chí chiến đấu cũng đang chuyển động ý.
Duy chỉ có hai người là không động đậy.
Tần Vũ Phong và Kiếm Trần đứng đối diện nhau ở trên lôi đài, mỗi người cầm trong tay một thanh kiếm với ánh sáng lạnh lùng.
Dựa theo ước định thì lúc này Tần Vũ Phong sẽ không sử dụng kiếm ý.
Kiếm Trần cũng vậy.
Chỉ đơn giản là bàn luận về đấu kiếm, sử dụng những chiêu thức thuần túy nhất.
Đợi hồi lâu sau, rốt cuộc thì Kiểm Trần đã có chút không kìm nén nổi mà ra tay trước.
Bình thường kiếm ở trong tay Kiểm Trần như được gieo rắc một sinh mệnh gì vào đó vậy, lúc múa may thì giống như một bức thư pháp sống động và mạnh mẽ, những đường kiếm cực kỳ thuận lợi và thành thạo.
Rất nhiều người cũng đang theo dõi cuộc chiến này, chỉ thấy bóng dáng của Kiểm Trần vô cùng uyển chuyển mà dán tới bên cạnh người Tần Vũ Phong trong chốc lát.