Chương
Vẻ mặt của Vạn Mạnh An thật sự quá hèn nhát.
Thậm chí hèn đến nỗi, làm mọi người không nhịn được muốn cười.
Cho dù nói thế nào, trên võ đài trực tiếp bị dọa ngã xuống đất.
Chuyện này trong Ẩn Môn Môn Phái từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy, cũng chưa bao giờ nghe qua
Tất nhiên, nếu bọn họ có thể mặt đối mặt đi cảm nhận sự áp chế và đe dọa thực sự do Tần Vũ Phong đem lại, có lẽ cũng không xuất hiện những tiếng cười này.
Cho dù nói thế nào, dù gì mọi người cũng chưa đích thân trải qua
Hoàn toàn khó có thể lý giải.
Trước mắt chỉ đem Vạn Mạnh An trở thành chuyện cười!
Sau khi ba vị trưởng lão tuyên bố Vạn Mạnh An thất bại, Vạn Mạnh An lập tức đứng dậy, xám xịt đi xuống võ đài.
Vạn Mạnh An lúc này không bao giờ kiêu căng tự đại như vậy nữa.
Như một con chó có tang.
Mà con chó có tang này, cho dù đổi thành ai, đều phản ứng như vậy.
Chỉ là Vạn Mạnh An bây giờ đang bị mọi người cười nhạo.
Trong lòng Vạn Mạnh An tức giận cực kỳ, nhưng không phải với Tần Vũ Phong.
Giới võ giả lấy thực lực làm trọng.
Nói thực ra, Tần Vũ Phong đã dùng thực lực của mình hoàn toàn chinh phục Vạn Mạnh An.
Bại dưới tay Tần Vũ Phong, cho dù Vạn Mạnh An bị dọa đến tấn công cũng không dám, nhưng trong lòng Vạn Mạnh An rất phục.
Vạn Mạnh An hận là những tiếng cười trào phúng của mọi người bây giờ.
Trong mắt anh ta lóe lên một tia ác độc, lạnh lùng nhìn chăm chăm mọi người đang chế giễu dưới đài
Rõ ràng lúc ban đầu anh ta khiêu chiến Tần Vũ Phong, rất nhìn người thổi gió bên tai anh ta.
Nói anh ta làm rất tốt, nói Tần Vũ Phong là đồ bỏ đi.
Bọn họ dám nói mình đi khiêu khích Tần Vũ Phong không có sự thúc giục của bọn họ sao?
Chỉ sợ không có một ai dám vỗ ngực đảm bảo!
Nhưng bây giờ tình hình bây giờ đã đảo ngược. Là vì mình lúc đầu không nhìn rõ thực lực của Tần Vũ
Phong, không suy nghĩ đi khiêu khích, sau khi bị Tần Vũ
Phong đánh bại, bọn họ lại trào phúng mình như vậy?! Vạn Mạnh An càng nghĩ, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sao lại như vậy?
Một đám gió chiều nào theo chiều ấy!
Vạn Mạnh An tức đến run lên, nghiến răng nghiến lợi ra tiếng.
Một sư đệ đồng môn bên cạnh thấy Vạn Mạnh An như vậy, không khỏi an ủi.
“Haiz, sư huynh, anh đừng để ý.
“Đám người này là một đám cỏ đầu tường!”
“Đúng vậy, sư huynh, đến Tùy Tịch cũng không phải là đối thủ, sư huynh thua cũng không mất mặt.”
“Sư huynh, bình tĩnh lại chút…
Nghe đồng môn an ủi mình, Vạn Mạnh An miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng đôi mắt Vạn Mạnh An nhìn mọi người vẫn độc ác, lạnh lùng như cũ.
Đám người này, Vạn Mạnh An một người cũng không bỏ quá!
An gan hùm mật gấu rồi mới dám sỉ nhục anh ta như
Anh ta nhất định cho bọn họ biết tay vậy!
Nghĩ đến đây bàn tay Vạn Mạnh An siết chặt lại…
Ba trận đấu của Tần Vũ Phong…kết thúc.
Lúc ba vị trưởng lão đến tuyên bố Tần Vũ Phong thắng lợi, gần như đã có chút tê dại.
Vị trí thứ ba thứ tư của bảng Thiên Kiêu đều không phải là đối thủ của Tần Vũ Phong.
Còn ai sẽ là đối thủ của Tần Vũ Phong?
Ngoài dự liệu nhưng hợp tình hợp lý.