Chương
Không!
Không thể nào!
Nước mắt Mộc Dung Chỉ ngay lập tức tuôn rơi, trong lòng vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện này.
Không thể nào… Sao Tần Vũ Phong có thể tự mình phát nổ được chứ?
Không phải anh còn muốn cứu mẹ mình hay sao?
Thuốc chữa trị cốt tủy còn chưa tìm được, Tần Vũ Phong làm sao có thể chết?
Mộc Dung Chỉ chết lặng bị người đẩy ra khỏi lối đi vào lăng mộ, tiến đến một khu đất trống thoáng đãng hơn ở bên ngoài.
Nhưng cô vẫn không thể tin, không thể tin rằng Tần Vũ Phong sẽ tự phát nổi Mà sự thật lại cứ thế bày ra trước mắt.
Đoàn người còn đang liều mạng chạy về phía trước, Tân Vũ Phong đã tự mình nổ tung.
“Bùm bùm bùm!”
Một luồng ánh sáng vàng điên cuồng lóe lên, sau đó kéo theo cả tiếng nổ đinh tai nhức óc.
“Âm!”
Tiếng nổ vang cả đất trời.
Hầu như tất cả mọi người đều bị chấn động bởi vụ nổ, bay xa cả hàng trăm mét!
Nhưng không ai dám dừng lại, bởi vì Tân Vũ Phong tự nổ đã khiến cả lăng mộ này lung lay muốn sập chứ không chỉ một mình nơi cất giấu kho báu bị ảnh hưởng.
Ngay cả thời gian thở dốc cũng không có, mọi người lập tức đứng dậy chạy trốn.
Cả ngôi mộ đều đang rung chuyển!
Người nào có thể chạy được ra ngoài coi như may mắn!
Không ít sinh mạng ở đẳng sau đã phải vĩnh viễn nắm lại trong lăng mộ này.
Số lượng kiếm sĩ Thiết Ưng nhiều hơn một chút.
Còn có cả những người sống ở Miêu Cương do kinh sợ mà không kịp chạy trốn, đứng yên tại chỗ chịu trận…
Hoặc là bị vụ tự phát nổ của Tân Vũ Phong gây ảnh hưởng, trực tiếp bị chôn trong cổ mộ.
“Phù..
Nam Tuấn Sái đưa tay quệt mồ hôi.
Thật sự rất kinh khủng!
Chấn động không hề thua kém uy lực khi một cường giả cảnh giới Tông sư tự phát nổ chút nào.
Toàn bộ lăng mộ trông vô cùng kiên cố đã sụp đổ chỉ trong nháy mắt trước vụ tự nổ của Tân Vũ Phong!
Nam Tuấn Sái càng nghĩ càng sợ, mặc dù thực lực của anh ta cũng coi là mạnh mẽ…
Tông sư đỉnh cao, cao thủ trên Long bảng…
Nhưng ngay cả anh ta cũng không dám trực tiếp đối phó với uy lực của vụ tự nố này!
Nam Tuấn Sái lại lau mồ hôi lạnh trên trán, xoay người đi kiểm tra số người ở Tây Nam Miêu Cương đã thiệt mạng trong vụ tự nổ này, may mà không có quá nhiều.
Nhìn về phía Kiếm sĩ Thiết Ưng ở bên cạnh, có thể nói là thương vong nặng nề.
Bởi vì họ ở gần trung tâm vụ nổ hơn người Tây Nam Miêu Cương, cho nên có không ít kiếm sĩ đã trực tiếp bị phát nổ.
Mà Tần Thiên Lâm, mặc dù đã kịp thời chạy trốn.
Nhưng suy cho cùng, anh ta chính là người đứng gần Tân Vũ Phong nhất lúc đó.
Lúc này, Tân Thiên Lâm đang nằm trên mặt đất, hai mắt nhảm nghiền, không rõ sống chết, máu tươi trên ngực đã đông lại thành màu nâu.
Nhìn qua trông giống như đã không còn hơi thở..
Trái tim Nam Tuấn Sái lúc này như muốn vọt lên tới cổ họng, trong lòng bắt đầu tính toán đến trường hợp Tần Thiên Lâm thật sự chết…
Như vậy, chỉ còn những kiếm sĩ Thiết Ưng này tồn tại, tỷ lệ chiến thẳng sẽ rất cao…
Nhưng những kiếm sĩ Thiết Ưng bên cạnh đã bắt đầu sơ cứu cho Tần Thiên Lâm.
Vừa chữa trị vết thương cho Tần Thiên Lâm, vừa cho anh ta sử dụng bình oxy để thở!
Chỉ khoảng mười phút sau, Tân Thiên Lâm đã khôi phục ý thức.
Cảnh giới Tông sư đỉnh cao của anh ta cũng không phải vô dụng, ít nhất lúc này còn có thể tự mình ngồi dậy.
“Tân Vũ Phong đâu rồi? Đã chết ở bên trong rồi sao?”
“Đúng vậy! Thiếu chủ, Tần Vũ Phong còn chưa đi ra, nơi cất giấu kho báu đã sụp đổ hoàn toàn, Tân Vũ Phong hẳn là chết rồi!”
Chắc chắn đã chết rồi!