Chương
Tống Trung Hãn vừa lên tiếng, chuẩn bị tiến lên một bước thì bị công tử Linh Hoa kéo lại.
Trải qua một khoảng thời gian dài mài dũa với Tân Thiên Lâm, công tử Linh Hoa đã sớm nhận thức được tình hình. Từ lâu đã không còn ỷ mình mang thân phận thiếu chủ đệ tam đại trại mà làm những thứ bậy bạ.
“Bố, không nên đâu, đi đầu thật sự rất nguy hiểm…”
“Ngoan nào, Linh Hoa!”
Mặc dù trong lòng Tống Trung Hãn không muốn đi nữa nhưng vẫn kéo tay công tử Linh Hoa ra.
“Nếu bố không đi, Miêu Cương của chúng ta cũng không còn ai có thể đi đầu được cả. Đến lúc đó, anh em cũng không còn sức chiến đấu. Vậy phải làm thế nào cho phải đây?”
“Hơn nữa, bố cũng ở cùng với đại trại chủ mà. Con sợ gì chứ?”
Nhưng công tử Linh Hoa vẫn không chịu, kêu một tiếng bố nữa.
“Nghe lời bố, bố sẽ không gặp chuyện gì đâu. Nhưng ngộ nhỡ có gặp chuyện… Linh Hoa, dù thế nào con cũng phải sống sót”
“Con là hy vọng của trại Hắc Thủy chúng ta!”
“Nếu như thật sự bố có xảy ra chuyện gì thì về sau, không còn bố che chở nữa, con không được tùy ý làm điều bậy bạ, nhất định phải dốc lòng tu luyện. Toàn bộ trại Hắc Thủy đều nhờ vào con!”
Những lời nói của Tống Trung Hãn cũng vô cùng đáng nghỉ.
Dù sao, con đường phía trước cũng rất gay go!
Đi vào huyệt mộ, khắp nơi đều là những nguy hiểm không lường trước được. Trước giờ, Tống Trung Hãn đều không dám bảo đảm bản thân có thể toàn mạng trở ra khi dẫn đầu!
Bản thân ông thân là trại chủ đệ tam đại trại, kể từ ngày ông ta đứng trong hàng ba người của trại Hắc Thủy, Tống Trung Hãn đã cảm nhận được rõ gánh nặng trên người mình!
Công tử Linh Hoa cắn răng, cố gắng kìm nước mắt lại.
“Bố, bố nhất định phải cẩn thận đấy!”
Cuối cùng, công tử Linh Hoa không yên tâm mà dặn dò.
Tống Trung Hãn cười: “Bố biết rồi con trai!”
Dù cho ở trước mặt người ngoài, Tống Linh Hoa có ngang ngược hống hách bao nhiêu thì cuối cùng anh ta vẫn là đứa con được bố yêu thương.
Tống Trung Hãn ở bên ngoài đối với những kẻ tổn thương con trai mình thì không phân rõ phải trái bao giờ. Nhưng chung quy lại thì vẫn là trại chủ đệ tam đại trại, thứ mang trên lưng không còn đơn giản chỉ là gánh nặng của người làm bố.
Hai bố con từ biệt nhau. Bóng lưng của Tống Trung Hãn rất nhanh biến mất trong đám người gần đó. Hai mắt của công tử Linh Hoa mờ lại, cuối cùng cũng không còn thấy rõ bóng lưng của ông ta nữa.
Tống Trung Hãn đã đi đến bên cạnh Nam Tuấn Sái, Nam Tuấn Sái chọn thêm vài tên mạnh mạnh.
Cuối cùng, đoàn người cũng đã xuất phát.
Trong huyệt mộ vẫn vô cùng u ám.
Người Miêu Cương vẫn còn đi dưới ánh nắng chói chang của mặt trời nhưng lại không có một ai cảm thán cái không.
khí lạnh lẽo lúc này thoải mái dễ chịu. Ngược lại, từng bước từng bước một, mỗi bước đều rất nặng nề, trái tim cũng lạnh vô cùng.
Mở đường vì Tân Phiệt…
Có thể nói là chỉ còn con đường chết thôi!
Mỗi người ai cũng đều rõ nhất tình trạng của chính mình lúc này Sau khi đào huyệt đạo lâu như vậy, gần như bọn họ đều nằm trong tình trạng kiệt sức.
Lỡ như gặp phải nguy hiểm, dù cho đại trại chủ của bọn họ có ở phía trước báo tin đi nữa thì cũng chỉ sợ bản thân không thể nào trốn kịp…
Nhưng ở phía sau, kiếm sĩ Thiết Ưng vẫn đang nhìn chằm chằm.
Dù cho có không muốn thế nào đi nữa, biết rõ là phải chịu chết…
Cũng phải từ từ bỏ nó đi. Cuối cùng, so nó với việc bị lửa đạn mạnh mẽ khiến cho bản thân chết!
Tất cả mọi người đều bất đắc dĩ đi tiếp, nhưng đường vào mộ này cũng không có nguy hiểm như trong tưởng tượng của họ.
Ngược lại, nó giống như tượng trưng hơn, chỉ có vài cơ quan mũi tên ẩn. Sau khi đám người Nam Tuấn Sái xuất hiện ở phía trước, nó cũng đã dừng lại.
Những người còn lại tránh cũng rất tốt, chỉ cần chú ý không dãm lên những cơ quan mà Nam Tuấn Sái đã nhắc qua thì ổn rồi.
Cũng không nên sờ lung tung hay dựa vào vách tường.
Đoàn người nhanh chóng đi đến cuối mộ.
Lại là một cánh cửa bằng đồng khác…
Phía trên có khắc vài chữ to, rõ ràng khi mới dựng nên, nó đã không được coi trọng như thần binh lợi khí.
“Kho báu Đại Kiền, kẻ lười biếng chớ đi vào!”