Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đưa cháu ngoại tốt của ta, cháu ngoan ngoãn giao trái tim ra thì ta sẽ không truy cứu việc cháu trước đó không tôn trọng ta nữa.”
Người phi công lắp bắp nói: “Bà cụ Thượng Quan, thật ra...thật ra đây không phải là trái tim của Diệp Huyền Tần.”
“Đây là trái tim của Thượng Quan Chúc Hoàng.”
Cái gì?
Tay bà cụ Thượng Quan khẽ run lên và đánh rơi trái tim xuống đất: “Rất cuộc có chuyện gì thế? Nói mau.”
Người phi công vội vã kể toàn bộ câu chuyện cho bà cụ Thượng Quan nghe.
Bà cụ Thượng Quan nghe xong bèn quát lớn: “Đồ khốn, nó đang công khai khiêu chiến với tôn nghiêm của gia tộc Thượng Quan sao?”
“Chuẩn bị máy bay, tôi phải đích thân đến thủ đô và lấy trái tim của tên khốn đấy.”
Một đứa cháu của bà cụ Thượng Quan, Thượng Quan Hành Ngữ đột nhiên nói: “Bà nội, bà đích thân đi tìm tên khốn đó chẳng phải là quá đề cao hắn rồi sao?”
Bà cụ Thượng Quan gật đầu nói: “Ừ, bà đích thân ra tay quả là có chút làm lớn chuyện rồi.”
“Hành Ngữ, chuyện này giao cho cháu, coi như là kinh nghiệm dành cho cháu.”
Thượng Quan Hành Ngữ cười nói: “Vâng, không vấn đề gì.” “Thực tế thì đối phó với Diệp Huyền Tần không cần cháu phải đích thân ra tay.
“Hãy để người đại diện của chúng ta ở thủ đô, lão Triệu có biệt hiệu là Lão Phật ra ra tay là đủ để giải quyết Diệp Huyền Tần rồi.”
Bà cụ Thượng Quan nghi ngờ nói: “Chúng ta có người đại diện ở thủ đô sao? Sao bà lại không biết thế?”
Thượng Quan Hành Ngữ nó: “Là người đại diện do đích thân cháu đào tạo ra.”
“Chỉ là địa vị của ông ta thấp kém, chỉ mạnh hơn nhà họ Diệp một chút thôi nên không có tư cách để cho bà nội biết đến.
Mang tiếng là Lão Phật gia nhà họ Triệu ở thủ đô mà thậm chí còn không có tư cách để bà cụ Thượng Quan biết đến nữa.
Bà cụ Thượng Quan gật đầu: “Được, bảo ai ra tay không quan trọng, chỉ cần có thể giải quyết Diệp Huyền Tần là được rồi.”
“Bảo cái tên Lão Phật gia gì đó rằng sau khi xong chuyện ba sẽ ban cho ông ta họ Thượng Quan.”
“Đúng rồi, bảo Lão Phật gia hãy thu dọn thi thể của Thượng Quan Chúc Hoàng đã, tên đó mặc dù vô dụng nhưng cũng là con chó của gia tộc Thượng Quan, để xác lưu lạc bên ngoài sẽ làm mất hình tượng gia tộc Thượng Quan của chúng ta.”
Vâng!
Thượng Quan Hành Ngữ lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho Lão Phật gia.
“Lão Triệu, nuôi binh trăm ngày cũng có lúc dùng tới rồi, đã đến lúc ông phải bảo đáp cho chủ nhân rồi.”
“Bà nội tôi chính miệng nói nếu ông lấy được trái tim của Diệp Huyền Tần thì sẽ ban cho ông họ Thượng Quan."
“Ngoài ra đừng quên thu dọn cái xác của Thượng Quan Chúc Hoàng”
Nhà họ Triệu ở thủ đô!
Sau khi Lão Phật gia nhận được cuộc gọi của Thượng Quan Hành Ngữ thì vui mừng vô cùng.
Ông ta có cơ hội được ban họ Thượng Quan, đây quả là cơ hội để làm nở mày dòng họ đó.
Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Nào ngờ kẻ thù của mình Diệp Huyền Tần lại có một nửa huyết thống của gia tộc Thượng Quan.
Thảo nào mấy lần trước giao đấu với Diệp Huyền Tần, ông ta đều thất bại.
Chỉ dựa vào một nửa huyết thống của gia tộc Thượng Quan thì cũng đủ để anh hạ gục tất cả đối thủ mà trước đó ông ta phải đến.
“Cho dù mày có một nửa huyết thống gia tộc Thượng Quan thì sao chứ? Tao có cả một gia tộc Thượng Quan chống lưng cho, đích thân tạo sẽ ra tay, mày sẽ chết chắc!”
“Việc đầu tiên chính là thu dọn xác