Mọi chuyện càng trở nên phức tạp, khó hiểu hơn
Khả năng đây là một vụ bắt cóc thông thường không lớn lắm.
Nếu như đây chỉ là một vụ bắt cóc tổng tiền thông thường thì giờ này hẳn có người chủ động liên lạc với bọn họ đòi tiền chuộc.
Nhưng cho đến bây giờ đối phương vẫn chưa liên lạc với hai người.
Có lẽ là nhà Thượng Quan đã mua chuộc chú Hồ này để sai khiến ông ta ra tay với vợ chồng Từ Huy Hoàng.
Mãi đến tận mười một giờ, Bạch Mẫu Đơn mới gọi điện thoại cho Diệp Huyền Tần. “Diệp Huyền Tần, chúng tôi phát hiện ra tung tích của người mặc áo vest đen rồi." "Sau khi rời khỏi sân bay, ông ta lái xe đi vào khu tham quan Thạch Cảnh nhưng tới bây giờ vẫn chưa thấy ra. "Đàn em của tôi điều tra ra được, một hang động trong khu tham quan Thạch Cảnh còn có ánh lửa và còn có tiếng người nói chuyện. “Thời điểm này trong khu du lịch không thể còn có công nhân đang làm việc. Vậy nên chúng tôi nghi ngờ, tên mặc áo vest đen có thể đang trốn trong khu du lịch đó.
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Được, tôi lập tức tới khu tham quan Thạch Cảnh.
Khu tham quan Thạch Cảnh cách tập đoàn Diệp Linh không xa.
Diệp Huyền Tần đi nửa tiếng đồng hồ là đã tới nơi.
Bạch Mẫu Đơn đã đứng ở cửa chờ. Bạch Mẫu Đơn tiến lên đón: “Vừa nãy tôi tới gần hang động đó thảm thính, phát hiện bên trong đó ít nhất có ba người." “Trong đó có gã mặc áo vest đen mà anh bảo tôi điều tra.” “Năng lực phản trinh sát của gã mặc áo vest đen rất mạnh, suýt chút nữa anh ta đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi.”
Sao?
Diệp Huyền Tần vô cùng kinh ngạc.
Bạch Mẫu Đơn từ nhỏ đã lặn lộn trong nghề sát thủ, năng lực phản trinh sát của anh ta rất mạnh.
Có thể nói là đứng trong hàng top ở Đại на.
Vậy mà gã mặc áo vest đen còn suýt nữa nhận ra Bạch Mẫu Đơn.
Không cần nghĩ cũng biết, năng lực của đối phương mạnh như thế nào.
Hơn nữa trong động có ba người.
Bên trong đó khẳng định còn có tên mặc áo vest đen.
Hai người còn lại có lẽ là Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu.
Hy vọng hai người bọn họ không sao. Diệp Huyền Tần nghiêm nghị nói: “Đi, chúng ta đi, nhẹ nhàng một chút, đừng để đánh động đến đối phương.
Bạch Mẫu Đơn thở dài: “Ầy, để tôi ở ngoài đợi anh đi.” “Nếu như đối phương phát hiện ra tôi, làm hỏng chuyện lớn của anh thì toi.”
Được.
Diệp Huyền Tần đi nhanh vào khu tham quan, anh nhanh chóng hòa lẫn vào trong bóng đêm.
Bạch Mẫu Đơn không hề nghe thấy tiếng bước chân và hơi thở của anh, thậm chí anh ta còn không cảm nhận được sự tồn tại của Diệp Huyền Tần. “Năng lực phản trinh sát này thật sự là vô cùng xuất sắc, đúng là trình độ mà tôi luôn mơ ước.” “Tên mặc áo vest đen kia đen đủi rồi. Năng lực phản trinh sát của anh ta mạnh như vậy, nhưng so với Diệp Huyền Tần thật sự không đáng là bao.
Diệp Huyền Tần nhanh chóng tới được cửa hang động.
Anh kề sát tại vào lớp tường đá bên trên vách hang, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.
Anh nghe thấy tiếng nước chảy, tiếng thủy tinh va chạm vào nhau và cả tiếng bước chân rất khẽ.
Trừ những thứ đó ra, không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Diệp Huyền Tẫn cảm thấy hơi khó hiểu.
Vì sao lại có tiếng thủy tinh va chạm nhiều vào nhau nhỉ?
Anh cẩn thận bước vào trong hang động, nín thở nhìn tập trung.
Diệp Huyền Tần vẫn không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, yên lặng giống như loài ma quý.
Phía trước đó m có một lối rẽ, anh phát hiện có tia sáng phát ra từ đó.
Diệp Huyền Tần cúi đầu, đi về phía tia sáng đó.
Người mặc áo vest đen đó đang quỳ trên đất. Trên mặt đất có rất nhiều ống nghiệm hóa học.
Ông ta đang cầm một ống nghiệm trộn một chất lỏng gì đó. Động tác nhẹ nhàng và có vẻ rất thành thục.
Hai vợ chồng Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng đang bị trói, nằm lăn lóc trong một góc.
Hai người bọn họ bị ngất đi. Nhưng sắc mặt vẫn bình thường, có lẽ không bị thương gì.
Diệp Huyền Tần không đánh rắn động cỏ. Anh muốn xem gã đàn ông mặc vest đen kia rốt cuộc đang làm gì.
Chỉ một lát sau, gã đã trộn xong.
Anh ta lấy ra hai ống tiêm, hút chất lỏng kia vào trong rồi chuẩn bị bơm nó vào đầu của Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng.
Diệp Huyền Tần kinh ngạc, cuối cùng anh cũng ra ra tay ngăn cản: “Dừng tay!"