Chương :
Rốt cuộc lúc sinh thời, thực lực đối phương đã đạt đến mức nào mới có thể sau khi chết, chỉ một đoạn cánh tay cũng có thể đàn áp tôn cường giả cảnh giới Tiên Ma.
Hắn là thực lực khi còn sống của người đó phải cao hơn cảnh giới Tiên Ma mấy chục lần, gấp mấy trăm lần, thậm chí là mấy ngàn mấy vạn.
Sức mạnh cao hơn cảnh giới Tiên Ma mấy ngàn mấy vạn chẳng phải là thần tiên sao?
Hình như “Thần Cốt” có ý thức, vừa hiện thế nên còn chút bối rối, thế là nó bay vòng vòng như đang quan sát tình hình.
Thiên Ma Vương rơi xuống đất, nửa quỳ trên mặt đất, hô to một tiếng: “Thiên Ma Vương Âm Tỉ cung nghênh Thần Cốt hiện thế!”
“Thiên Ma Vương nguyện hiến máu tươi để Thần Cốt diệt trừ kẻ địch của tôi, thỉnh Thần Cốt hoàn thành tâm nguyện!”
Dứt lời, Thiên Ma Vương cắt đứt cổ tay, trong chốc lát, máu chảy ào ào rơi xuống.
Thiên Ma Vương vận chuyển tất cả dòng máu cho Thần Cốt.
Thần Cốt cũng không khách sáo, hấp thu hết máu của Thiên Ma Vương.
Vốn bề ngoài của Thần Cốt trắng tinh thì nay đã hơi nhuốm đỏ.
Hấp thu xong máu, Thần Cốt phát ra tiếng nói khàn khàn: “Máu!”
Rõ ràng là Thiên Ma Vương chưa cung cấp đủ máu.
Máu lại được Thần Cốt hấp thụ.
“Máu!” Thần Cốt yêu cầu thêm lần thứ hai.
Thiên Ma Vương biến sắc.
Lúc trước ông ta đã đánh giá thấp Thần Cốt, không ngờ Thần Cốt lại tham lam đến vậy, hiến máu cả hai bên tay vẫn không thỏa mãn nó.
Không còn cách nào khác, Thiên Ma Vương đành cắt động mạch chủ ở đùi, dâng máu cho Thần Cốt.
Máu của đùi nhiều hơn ở cánh tay nên Thần Cốt hút đủ!
Giờ phút này, mắt thường có thể nhìn thấy bề ngoài màu đỏ của Thần Gốt.
Nó lại phát ra âm thanh: “Giết!”
Dứt lời, nó bay về phía Diệp Huyền Tân.
Mẹ kiếp!
Tim Diệp Huyền Tân suýt nữa nhảy ra ngoài.
Cách một khoảng cách xa mà Diệp Huyền Tân vẫn bị sát khí của Thần Cốt chèn ép, hít thở một cách khó khăn.
Anh có một linh cảm mãnh liệt, đó là anh không phải đối thủ của nó.
Nhưng bây giờ không phản kháng thì chắc chắn anh bị giết là điều khỏi nghỉ ngờ.
Anh chỉ có thể kiên trì xuất ra khí kình, khí kình hóa thành kết giới chặn Thần Cốt.
Thần Cốt đâm mạnh đến, lúc gặp kết giới bằng khí kình thì vẻ ngoài đỏ sậm của nó chợt hóa thành sương, bao quanh Thần Cốt tạo thành hình dạng nắm đấm.
Thần Cốt đấm dữ dội lên kết giới bằng khí kình khiến nó vỡ nát tại chỗ.
Mà Diệp Huyền Tân cũng bị phản phệ, anh bay ngược ra ngoài.
Anh cố gắng khống chế cơ thể, cuối cùng cũng đứng vững trên mặt đất, nhưng vì bị đẩy lùi vài chục bước nên anh trông khá chật vật!
Anh cảm giác đây chính là khoảnh khắc khốn khổ nhất cuộc đời mình.
Thần Cốt vẫn không buông tha, nó không ngừng nghỉ phút nào, tiếp tục lao vào ngực Diệp Huyền Tân.
Tốc độ quá nhanh, gần như là chỉ trong chớp mắt, đến Diệp Huyền Tần cũng không kịp phản ứng gì.
Thời khắc quan trọng này, một bóng hình con rồng đã cuốn lấy Diệp Huyền Tần, đưa anh ấy bay ra khỏi chỗ đó.
Thế nên Thần Cốt mới không đánh trúng Diệp Huyền Tần.
Nhưng mà quyền phong mà nó tung ra thì ngọn núi ở ngay sau lưng anh ấy đã lập tức hằn lên một vết lõm hình nằm đầm.
Diệp Huyền Tần cảm thấy lúc nãy vô cùng nguy hiểm.
Tốc độ quá nhanh, gần như là chỉ trong chớp mắt, đến Diệp Huyền Tần cũng không kịp phản ứng gì.
Thời khắc quan trọng này, một bóng hình con rồng đã cuốn lấy Diệp Huyền Tần, đưa anh ấy bay ra khỏi chỗ đó.
Thế nên Thần Cốt mới không đánh trúng Diệp Huyền Tần.
Nhưng mà quyền phong mà nó tung ra thì ngọn núi ở ngay sau lưng anh ấy đã lập tức hằn lên một vết lõm hình nằm đầm.
Diệp Huyền Tần cảm thấy lúc nãy vô cùng nguy hiểm.