Chương :
Chớp mắt, Thần Cốt đã chỉ còn cách ngực Diệp Huyền Tần một tấc mà thôi. Diệp Huyền Tần nhắm mắt, đang định tự hủy diệt căn cơ thì bỗng nhiên cảm giác nằm đấm của Thần Cốt đã dừng lại.
Chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Huyền Tần sửng sốt, vội vàng mở mắt.
Nắm đấm Thần Cốt chỉ còn cách ngực Diệp Huyền Tần một tấc mà thôi, nhưng khí thế sát phạt trên người nó đã suy yếu đi rất nhiều.
Màn sương máu hình thành nên nắm đấm cũng từ từ tan biến
Cảnh tượng kỳ quặc này khiến ai cũng phải kinh ngạc.
Giây tiếp theo, một con trùng nhỏ đột nhiên nhảy ra từ cơ thể Diệp Huyền Tần, rơi vào chính giữa lòng bàn tay tạo nên từ sương máu.
Bàn tay sương máu từ từ khép lại, nhốt con trùng nhỏ ở bên trong.
Diệp Huyền Tần nhận ra, đó chính là con trùng đồng tâm mà mình đã gỡ xuống từ trên người Trình Hạ Vũ.
Nắm đấm sương máu cùng với trùng đồng tâm, rất cuộc là chuyện quái quỷ gì đây?
Sau đó, một điều càng thêm kỳ quặc hơn đã xảy ra.
Nắm đấm sương máu sau khi quấn lấy trùng đồng tâm liền bắt đầu run rẩy một cách điên cuồng
Tuy nhiên, sự run rẩy này không phải vì muốn tấn công
Diệp Huyền Tần.
Dường như nó chỉ đang thể hiện những cảm xúc của mình: phấn khích, sợ hãi, ngạc nhiên!
Theo từng nhịp rung lên của Thần Cốt, màu máu đỏ tươi trên người nó cũng dần tràn ra.
Thiên Ma Vương cũng bị phản phê, nét mặt ông ta vô cùng đau đớn, ôm ngực, cả người mềm nhũn nửa quỳ trên mặt đất. “Thần Cốt, Thần Cốt, mi đang làm gì vậy?”
“Không được bỏ cuộc, tiếp tục tấn công đi!”
“Hay là chế máu được dâng lên không đủ dùng? Không sao, tôi có thể cống hiến thêm máu và khí huyết nữa, tôi vẫn còn có
Thế nhưng, Thần Cốt lại không để ý tới Thiên Ma Vương, cứ rung chuyển càng lúc càng mạnh bạo.
Không bao lâu sau, màu máu trong cơ thể Thần Cốt đã hoàn toàn thoát ra ngoài, thân thể nó một lần nữa lại trở về dáng vẻ trắng nõn sáng bóng, thanh thuần, tinh khiết như ban đầu.
Trùng đồng tâm của Diệp Huyền Tần nằm úp sấp phía trên Thần Cốt, dáng vẻ vô cùng yên bình.
Tuy nhiên, sự yên bình này chẳng kéo dài được bao lâu. Thần Cốt phóng ra một luồng sáng, chiếu thẳng vào cánh tay của Diệp Huyền Tần.
Thần Cốt cũng dựa theo ánh sáng kia mà “vụt” một cái, chui vào bên trong cách tay Diệp Huyền Tần, biến mất không còn tung tích.
Xoet!
Diệp Huyền Tần cảm thấy cánh tay mình như bị rạch lên một vết cắt thật sâu, sau đó rút hết phần xương cốt ban đầu để thay thế bằng một cái hoàn toàn mới. Cơn đau này không khác gì cắt thịt bằng một con dao cùn.
Ngay cả anh cũng có chút không thể chịu nổi, cả người run lên bần bật.
May mắn thay, cơn đau này nhanh chóng biến mất, rồi chuyển hóa thành một luồng sức mạnh.
Một nguồn sức mạnh không gì sánh bằng, ngay cả
Diệp Huyền Tần cũng có chút áp chế không nổi.
Cảm thấy những sức mạnh đó bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy cánh tay của mình, thoát ra ngoài.
Mạnh quá, thật sự quá mạnh, một cú này đấm xuống, còn có thể tạo ra một lỗ hổng lớn trên bầu trời.
Trong lòng Diệp Huyền Tần âm ỷ kích động, anh gần như có thể nhận ra, dường như Thần Cốt đã dung nhập vào trong cơ thể mình, bởi vì cánh tay phải của anh có thể khống chế sức mạnh của Thần Cốt.
Thần Cốt này đang yên đang lành, tại sao đột nhiên phản bội Thiên Ma Vương, quy thuận bản thân mình?