Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Michelle Accord: “Rõ, tôi sẽ đi làm ngay! Ba ngày sau, ngài hãy đợi tin tốt của tôi.
Vừa cúp máy, Michelle Accord liền lập tức gọi cho Trương Nặc Thủy của Quốc Tế Hoàn Cầu
Michelle Accord: “Nói đi, có phải có khó khăn gì không?”
Trương Nặc Thủy hít một hơi: “Anh Michelle, thật sự có khó khăn. Thật ra Quốc Tế Hoàn Cầu của chúng tôi không tốt hơn tập đoàn Diệp Linh là mất, đã gặp khó khăn rồi.”
“Chúng tôi đã không còn kinh phí để hoạt động. Nếu tiếp tục tấn công tập đoàn Diệp Linh, cuối cùng là chúng tôi hay tập đoàn Diệp Linh bị phá sản cũng không chắc.
Michelle Accord chế giễu: “Ha ha, với thực lực kinh tế thế này, đánh tập đoàn Diệp Linh cũng suýt phá sản rồi, dám xưng là Quốc Tế Hoàn Cầu mà không biết xấu hổ sao?”
“Vậy cũng được, tôi đưa cho ông tỉ, ông hãy dùng tạm đi”
“Đợi đến khi đánh bại tập đoàn Diệp Linh, tập đoàn Michelle của tôi sẽ giúp ông lấy lại vinh quang của mình. Trương Nặc Thủy cau mày: “Chỉ có tỉ? Đây không phải quá ít sao
Michelle Accord nổi giận đùng đùng: “Thế nào, ông vẫn chưa hài lòng? Có tin một xu tôi cũng không đưa cho ông hay không, thế nào, ông có đồng ý làm việc cho tôi không?”
“Ông cũng được coi là một doanh nhân thành đạt, tại sao lại có thể chỉ tập trung vào lợi ích trước mắt. Sau này Quốc Tế Hoàn Cầu của ông cũng sẽ leo lên con tàu lớn của tập đoàn Michelle, tôi bảo đảm con tàu quốc tế của chúng ta ra khơi, sẽ trở thành chuẩn mực của ngành.
Michelle Accord nổi giận, khiến Trương Nặc Thủy sợ hãi.
Trương Nặc Thủy lập tức trả lời: “ tỉ là đủ rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức hành động, trong vòng ba ngày, tập đoàn Diệp Linh sẽ phá sản.
Michelle Accord: “Coi như ông thức thời. Điện thoại cúp máy.
Trương Nặc Thủy bực bội, hằn học tắt điện thoại.
Tức chết đi được, Michelle Accord, thực sự quá keo kiệt, công ty ông ta sắp phá sản rồi, mà chỉ đưa cho có tỉ. tỉ chỉ đủ để làm khô len!
Nhưng ông ta không dám làm trái ý của Michelle
Accord, nên chỉ có thể cắn răng nuốt tức vào bụng. Trương Nặc Thủy ôm một bụng tức, gọi điện thoại, ra lệnh cho cấp dưới làm việc.
Tập đoàn Diệp Linh.
Từ Nam Huyền và Từ Lam Khiết mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy sự bất lực. Xếp trước mặt họ là một đống tài liệu, trên cùng là phiếu trả lương của nhân viên.
Hiện giờ tập đoàn Diệu Linh đã khó khăn đến mức không đủ tiền trả lương.
Từ Nam Huyện cười khổ, nói: “Lam Khiết, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây, tiền lương của nhân viên đã nợ hai ngày rồi, mặc dù bọn họ không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn rất buồn bực.
Từ Lam Khiết thở dài nói: “Không còn cách nào nữa, chỉ có thể bán công ty với giá rẻ thôi.
Từ Nam Huyền: “Lam Khiết, chúng ta lại nghĩ cách khác xem sao. Chị đã bản nhà và bản xe rồi, chúng ta lúc này có thể tạm bù vào lương.”
“Tập đoàn Diệp Linh là tâm huyết của em, làm sao có thể bán đi với giá rẻ.
Từ Lam Khiết: “Coi như lần này có thể trả lương, còn lần sau, lần sau nữa, lần sau sau sau nữa thì sao?”
“Đối với em mà nói, tập đoàn Diệp Linh đã từng huy hoàng, như vậy em đã thỏa mãn rồi. Hiện tại nó đã xuống dốc như vậy rồi, sợ rằng không thể xoay chuyển nữa. Cứ xử lý như vậy, cũng coi là hoàn hảo rồi.”
Từ Nam Huyền hít một hơi, cũng không nói gì nữa.