Chương :
Đột nhiên trái tim Từ Lam Khiết lạnh đi nửa phần.
Vào giai đoạn đỉnh cao của tập đoàn Diệp Linh, bảy nghìn tỷ mà cô còn không thèm để mắt đến, nhưng không ngờ bây giờ lại trở thành một vấn đề to tát.
Cho dù bây giờ có bản thân thì cũng không đổi lại được bảy nghìn tỷ.
Có vẻ lần này thật sự đã đến bước đường cùng rồi. Ông chủ Triệu khẽ cười nhìn Từ Lam Khiết: “Tổng giám đốc Khiết, bây giờ có một lối thoát đang bày trước mắt cô, chẳng lẽ cô không nhìn thấy sao.”
“Có muốn tôi chỉ rõ một chút cho cô không?”
Từ Lam Khiết nhìn ông chủ Triệu với vẻ hung dữ khinh khỉnh, đương nhiên cô biết ý đồ của ông chủ Triệu, không nghi ngờ gì nữa, ý ông ta là muốn cô thanh lý tập đoàn Diệp Linh cho Daisy.
Ông chủ Triệu không thèm để ý đến ánh mắt hằn học của Từ Lam Khiết, nói tiếp: “Tổng giám đốc khiết, có lẽ bây giờ cô đã hiểu rõ tình hình thực tế rồi, dù có bán tập đoàn Diệp Linh đi, thì cũng có thể bán với giá bảy nghìn tỷ đấy. Đến lúc đó, bảy nghìn tỷ này, sẽ vừa đủ tiền vi phạm hợp đồng, còn cô không lấy được một xu nào”
“Nhưng nếu như cô thanh lý tập đoàn Diệp Linh cho Daisy thì lại khác. Đến lúc đó, tôi có thể ra mặt nói giúp thay cho tổng giám đốc Khiết cô, cầu xin cô Daisy cùng ký hợp đồng bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng của tập đoàn Diệp Linh.”
“Nói cách khác, cô vẫn có thể nhận được một trăm bảy mươi lăm tỷ”
“Không lấy được một xu nào, hay là cầm trong tay một trăm bảy mươi lăm tỷ, tự cô suy tính mà làm.”
Từ Lam Khiết và Từ Nam Huyền nhìn nhau, rồi im lặng.
Ông chủ Triệu nhìn Daisy nói: “Cô Daisy kính mến, tôi nghĩ cô rất thành tâm thành ý muốn mua lại tập đoàn Diệp Linh, nhưng nói thật thì, mức giá một trăm bảy mươi lăm tỷ thực sự có hơi ít.”
“Hay là vậy đi, cô nể mặt tôi, một trăm bảy mươi lăm tỷ cô cứ lấy tập đoàn Diệp Linh đi, tiện thể cô cũng chịu trách nhiệm thanh toán khoản tiền vi phạm hợp đồng luôn.” Daisy mỉm cười: “Ông chủ Triệu đã cầu xin giúp tổng giám đốc Khiết rồi, thế thì tôi sẽ mua để giữ thể diện cho ông vậy.”
“Ngoài ra, tôi còn phải nói thêm một chuyện. Nếu như cô ta không bán cho tôi, thì tập đoàn Diệp Linh cũng chẳng có giá trị gì, chứ đừng nói đến chuyện bảy nghìn tỷ. Bởi vì không ai dám mua tập đoàn Diệp Linh!”
Ông chủ Triệu nhanh chóng nói với Từ Lam Khiết “Tổng giám đốc Khiết, cô cũng đã nghe được lời cô Daisy nói rồi đấy, bây giờ cô đã không còn lựa chọn nào khác nữa”
“Sống hay chết, tự cô liệu mà tính, những gì tôi có thể làm chỉ có bấy nhiêu thôi.”
Từ Lam Khiết còn có thể làm gì khác?
Chỉ có thể đi theo con đường do người khác lót sẵn, nếu không thì sẽ thực sự rơi xuống vực sâu.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi thương lượng ngắn gọn với Từ Nam Huyên, và nói: “Vậy… được rồi, tôi đồng ý với ông…”
Lời kết luận còn chưa kịp dứt, thì một giọng nói vang lên bên tại mọi người. “Tôi không đồng ý!
Giọng nói này giống như sấm sét cuồn cuộn, cứ quanh quần liên tục trong đầu óc mọi người.
Giọng nói của ai!
Mọi người có mặt tại đó đều bàng hoàng, nhanh chóng nhìn về phía giọng nói.
Một dáng người cao lớn hiên ngang bước vào.
Bước chân của anh tuy bình tĩnh nhưng lại toát ra một khí thế mạnh mẽ, giống như khí thế của bậc vua chúa, khiến mọi người không khỏi nảy sinh nỗi sợ hãi, trong tiềm thức mà tránh ra, để nhường đường cho anh.
Nhìn thấy bóng dáng này, Từ Lam Khiết vốn đang thấp thỏm, thì ngay lập tức thanh thản hơn nhiều, hai hàng lệ nóng hổi chảy xuống dọc theo khỏe mắt đầy vẻ xúc động.
Cô không còn kiềm chế được cảm xúc nữa, chạy lên, nhào vào vòng tay của người kia: “Huyền Tần, cuối cùng anh cũng về rồi.”
Đúng vậy, người đến chính là Diệp Huyền Tần!
Diệp Huyền Tần giải phóng năng lượng, dò xét tình hình xung quanh, rồi nhanh chóng khóa chặt mùi của Sát Lang.
Anh cảm thấy được, Sát Lang không nguy hiểm gì đến tính mạng, nên đã ra lệnh cho đám người Độc Lang đi tìm Sát Lang.
Còn Diệp Huyền Tần thì đến tìm Từ Lam Khiết, để tránh cô gặp phải nguy hiểm trong thời điểm nhạy cảm này. Sự thật đã chứng minh rằng giác quan thứ sáu của
Diệp Huyền Tần vẫn còn rất mạnh mẽ, anh đã đến rất đúng lúc, Từ Lam Khiết bị ép buộc phải đi đến bước đường cùng. Điều này khiến con tim Diệp Huyền Tần cảm thấy đau khổ.
Dám ăn hiếp vợ tôi, phải dạy dỗ cho đám người này một bài học mới được!