Chương :
Diệp Huyền Tần thăm dò nói: “Daisy?” Ông Lý cười sâu xa, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Nhưng thế này chắc cũng là thừa nhận rồi.
Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi: “Ôi, bây giờ Tập đoàn Diệp Linh lại biến thành công cụ để công kích báo thù riêng, Quỹ đầu tư Hồng Sam như vậy, không cần cũng đúng thôi.
“Phiền ông bây giờ gọi chủ tịch nhà ông tới đây đi.
Lý Bảo Khánh trừng Diệp Huyền Tần nói: “Ha ha, anh thì là cái thá gì, làm gì có tư cách để gặp chủ tịch nhà tôi!”
“Mau cút đi, Quỹ đầu tư Hồng Sam tôi không chào đón anh!”
Đôi mắt lạnh lẽo của Diệp Huyền Tần nhìn về phía Lý Bảo Khánh, nói từng chữ một: “Tôi nói, bảo chủ tịch nhà ông cút ra đây gặp tôi.”
Trên người Diệp Huyền Tần tản ra khí thế lạnh lùng, thế mà lại khiến cho Lý Bảo Khánh cảm nhận được cảm giác giật mình sợ hãi, bầu không khí dường như bị đông lạnh.
Chậc, đúc là kì lạ, sao khi thể của tên khốn nạn này lại trở nên mạnh mẽ như vậy!
Lý Bảo Khánh làm ra vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tôi cũng nói thêm một câu, anh, còn chưa có tư cách để gặp chủ tịch nhà tôi…
Kết quả lời còn chưa dứt, Diệp Huyền Tần liền tùy ý đạp vào một cái ghế bên cạnh.
Chiếc ghế như biến thành một ngôi sao băng, đập về phía Lý Bảo Khánh.
Đường đường là một cường giả cảnh giới Tiên Ma, đạp một cái ghế ra, còn nhanh hơn cả phóng điện, Lý Bảo Khánh đừng nói là có phản ứng gì, thậm chí ông ta còn không nhìn rõ chiếc ghế bay đến trước mặt mình như thế nào.
Bop!
Một tiếng đập vang lên, chiếc ghế vỡ nát, mặt Lý Bảo Khánh rách ra đầy vét thương, mà ông ta cũng bị đập cho bay ra, nặng nề ngã xuống đất.
Ông ta há miệng họ ra một ngụm máu, trong máu còn có hai chiếc răng trắng bóc.
Lồng ngực ông ta nặng nề, cuồn cuộc đau đớn, một lúc lâu sau mới thở nổi.
Diệp Huyền Tần xách Lý Bảo Khánh dậy, chư xách một con chó chết: “Bây giờ tôi có tư cách để gặp chủ tịch nhà ông chưa?”
Lý Bảo Khánh gian nan hít một hơi, lúc này mới miễn cưỡng mở miệng nói: “Anh… anh xong đời rồi, anh xong đời rồi…
Rầm!
Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng tung lên, Lý Bảo Khánh liền bị tung bay lên trên, đầu đập vào trần nhà.
Trần nhà cũng bị đụng ra một cái lỗ to luôn.
“Bây giờ, tôi có tư cách để gặp chủ tịch nhà ông chưa?” Tên khốn kiếp này mẹ nó thật bạo lực, không nói một
Lúc này Lý Bảo Khánh đã có chuta sụp đổ. Tôi đây mẹ nó gặp phải một tên điên sao? lời liền đánh luôn.
Đây là một tên điên còn thêm cả cùng bạo lực mà. Ông ta đâu còn dám phản bác lại Diệp Huyền Tần, vội vàng nói: “Có tư cách, có tư cách rồi. Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho chủ tịch, gọi ngay bây giờ.
Lúc này Diệp Huyền Tần mới dừng tay: “Gọi đi.”
Lý Bảo Khánh luống cuống lấy ra điện thoại, gọi điện thoại cho chủ tịch Vương Chấn Nam.
“Anh Vương, anh Vương, anh đang ở đây? Anh mau tới văn phòng tôi một chuyến, có một vị khách quý muốn anh tự mình tiếp đón “Thân phận của vị khách quý này rất đặc biệt, anh dẫn theo nhiều người một chút, nhất định phải tiếp đón anh ấy cẩn thận.
Lý Bảo Khánh nhấn mạnh hai cụm từ “dẫn theo nhiều người” và “tiếp đón cẩn thận”, rõ ràng đang âm thầm ra ý cho Vương Chấn Nam, bảo ông ta dẫn nhiều người tới dẹp chuyện.
Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh hiểu ý của nhau, ông ta chỉ từ giọng điệu của Lý Bảo Khánh, liền nghe ra Lý Bảo Khánh gặp phải phiền phức.
Ông ta trầm giọng nói một câu “Biết rồi”, liền cúp máy. Thời gian chưa tới năm phút đồng hồ, cửa văn phòng của Lý Bảo Khánh liền vang lên tiếng gõ cửa.
Bên ngoài cửa vàng lên giọng nói của một người đàn ông: “Ông Lý, mở cửa đi, là tôi, Vương Chấn Nam đây Lý Bảo Khánh một mặt kiêng dè mà nhìn Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tần hơi hơi gật đầu.