Chương :
“Anh cũng biết đấy, em đây là một người chuộng chính nghĩa, muốn đấu tranh chống lại những bất công và ra tay giúp đỡ mọi người. Đương nhiên em không thể đứng yên nhìn đống tội ác tày trời chất thành đống của bọn họ, vậy nên em đã đánh thắng vùng Đại Hạ và thành công chính phục bọn chúng”
“Sau khi chinh phục được vùng Đại Hạ, việc đầu tiên em là đó là trừng phạt một nhóm người xấu xa, sau đó đóng cửa tất cả những nơi bất hợp pháp, những chỗ đòi phí bảo kê, mấy người hành nghề đòi nợ thuê và các hành vi khác cũng có luật cấm rõ ràng”
“Còn một nhóm người còn lại cuối cùng thì em đầu tư vào một nhóm làm nghề hợp pháp và để cho bọn họ kinh doanh. Bây giờ ở đây đã không còn cái gì gọi là vùng Đại Hạ nữa, và đã hoàn toàn hòa nhập vào nghề kinh doanh.
Diệp Huyền Tần nhìn Tiểu Bát: “Những gì cậu nói là sự thật sao?”
Tiểu Bát vội vàng nói: “Anh à, anh hiểu em vậy mà, cho dù em có dám lừa gạt thiên hạ thì cũng không dám lừa gạt anh”
“Nếu anh không tin em, anh có thể hỏi bất kỳ một người dân bình thường nào đó. Dân chúng rất cảm kích và biết ơn những chiến công vĩ đại của em nên mới gọi em là sứ giả của chính nghĩa đẩy.
Trong lòng Diệp Huyện Tân biết rõ sự thật mà Tiểu Bát nói đáng tin hơn chín mươi chín phần trăm
Diệp Huyền Tần nói tiếp: “Được rồi, tôi cử cậu đi điều tra một việc này. Nếu có công tôi sẽ có phần thưởng, có tới thì tôi sẽ trừng phạt cậu”
“Bây giờ, chúng ta nói một chút về chuyện của Quỹ đầu tư Hồng Lam đi.” Tiểu Bát vội vàng hỏi: “Anh, Quỹ đầu tư Hồng Lam xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Huyền Tần: “Tôi lập ra Quỹ đầu tư Hồng Lam với mục đích là hỗ trợ các doanh nghiệp nhà nước, không phải để kiếm tiền.”
“Nhưng bây giờ Quỹ đầu tư Hồng Lam lại đặt lợi ích của mình lần trước, biến thành công cụ để một số người trả đũa, làm những hành vi sai trái vì lợi ích riêng của bản thân, lạm dụng chức quyền”
“Quỹ đầu tư Hồng Lam biến thành như vậy thì tôi muốn dùng nó để làm cái gì nữa chứ?”
Tiểu Bát nhìn thấy Diệp Huyền Tần thật sự rất tức giận, nó bị dọa cho sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, trắng bệch ra, lại quỳ gối xuống đất một lần nữa. “Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết. Thuộc hạ làm chuyện không hay rồi. Xin anh cứ trừng phạt.”
“Anh, anh cũng biết mà, em là người chỉ giỏi động tay động chân, bây giờ anh bảo em phải động não đề quản lý Quỹ đầu tư Hồng Lam, như vậy không phải gây khó cho em quá sao? Vốn dĩ em không hiểu nổi nửa chữ về máy chuyện kinh doanh, cho nên em giao Quỹ đầu tư Hồng Lam cho Vương Chấn Nam phụ trách. “Mặc dù em đã giao cho người khác, nhưng em vẫn phải chịu trách nhiệm chính. Anh, xin anh cử rừng phạt en di.”
“À đúng rồi, anh vừa nói rằng có người trong Quỹ đầu tư Hồng Lam,làm những việc sai trái vì lợi ích của bản thân, lạm dụng chức quyền, vậy cụ thể anh đang ám chỉ ai thế.”
Ánh mắt của Diệp Huyền Tần nhìn vào Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh. “Hai người này là những người thân cận của cậu sao?”
Tiểu Bát vội vàng nói: “Cũng không thể gọi là thân cận, chỉ là hai người bọn họ có đầu óc kinh doanh buôn bán, nên em đã giao lại Quỹ đầu tư Hồng Lam cho bọn họ quản lý “Còn nói về những người thân cận… họ không đủ tư cách làm người thân cận của em.”
“Anh à, ý anh là bọn họ làm việc sai trái vì lợi ích riêng của bản thân và lạm dụng chức quyền?
Diệp Huyền Tần gật đầu.
Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh bị dọa cho sợ đến nỗi co rúm cả người lại, hai người bọn họ gục đầu xuống đất, trán đập liên tục xuống đất, máu tươi chảy ra ròng ròng. “Thưa anh, chúng em đã sai rồi, chúng em thật sự biết mình sai rồi a “Xin anh hãy tha thứ cho chúng em một lần này thôi, nhất định chúng em sẽ thay đổi, chắc chắn sẽ thay đổi!”
“Anh lớn đừng để bụng mấy kẻ ty tiện bỉ ổi như chúng em, đừng chấp nhặt với những đứa kém hiểu biết như chúng em. Em cầu xin các anh bỏ qua cho chúng em.
Nhưng Tiểu Bát sớm đã bị sự tức giận che mờ lý trí.
Nó xông lên, lao tới, đá Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh ngã lăn trên mặt đất, đánh đập bọn họ một cách điên cuồng “Con mẹ chúng mày, dám qua mặt anh tao sao, chúng mày đúng là chán sống rồi.”
“Bình thường tao coi anh tao như thần thánh, hết lòng cung phụng, mấy người dựa vào cái gì mà gây chuyện với anh ấy chứ!”
“Nếu hôm nay tao không đánh chết chúng mày thì tao không phải người nữa!” Tiểu Bát trông vậy nhưng cũng là một thành viên của Ngự Long Vệ uy nghiêm, sức mạnh của nó thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Làm sao Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh có thể chịu đựng được những cú đấm, cú đá của Tiểu Bát cơ chứ.
Chẳng bao lâu sau, cả hai người bọn họ đều đã sùi bọt mép, chảy máu tại máu mũi, thoi thóp, có thể bị sốc chết bất cứ lúc nào.
Giữ lại hai người này vẫn có ích, Diệp Huyền Tần vung tay ngăn Tiểu Bát dừng lại: “Tiểu Bát, dừng tay, để cho bọn họ thở một hơi.”