CHương :
Điện thoại của một người tắt máy còn có thể thông cảm, nhưng cả hai đều đồng thời tắt máy thì có chút không thể nói nổi.
Bọn họ tuyệt vọng đến mức muốn khóc.
Nhưng lúc này đây, Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết hoàn toàn không biết gì về chuyện này, hai người vẫn nhàn hạ mà ngồi trên máy bay chiến đấu quay trở về.
Vì ở trên máy bay chiến đấu nên bọn họ bắt buộc phải tắt hết tất cả các thiết bị điện tử trong điện thoại để không ảnh hưởng đến các máy móc, dụng cụ trên máy bay, sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.
Từ Lam Khiết trông ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt đầy lo âu.
Nếu như không ngoài ý muốn thì hôm nay sẽ là ngày tập đoàn Đạo Vương phá sản và thanh lý. Từ Lam Khiết nhìn tâm huyết mấy năm trời bị mất đi, trong lòng không khỏi khó chịu, buồn rầu. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Huyền Tần ôm lấy Như Lan và kể chuyện cho cô bé nghe, sự u ám, phiền muộn trong lòng cũng tan biến đi phần nào. Chỉ cần người nhà bình an, vui vẻ, tiền tài danh vọng cũng chẳng đáng là bao.
Sau khi máy bay chiến đấu của bọn họ hạ cánh, Diệp Huyền Tần liền đưa Như Lan quay trở về nhà trước, còn anh và Từ Lam Khiết đi đến tập đoàn Đạo Vương. Đi được nửa đường thì Diệp Huyền Tẫn nhận được cuộc gọi của Từ Nam Huyện.
Từ Nam Huyên nói với Từ Lam Khiết rằng daisy dẫn theo đám người của nhà cung ứng quấy rối ở tập đoàn Đạo Vương, với lại bọn họ gây rối còn dữ dội hơn ngày hôm qua, đập tan tành từ trong ra ngoài tập đoàn Đạo Vương.
Từ Nam Huyên lo lắng nhân viên trong công ty sẽ gặp nguy hiểm nên đã bảo bọn họ đi ẩn nấp, đừng đôi co với đối phương. Từ Lam Khiết nghe xong tức giận vô cùng: “Ăn hiếp người quá đáng, thật sự là ăn hiếp người quá đáng!”
“Nam Huyên, trước tiên chị hãy đi trốn đi, đừng xuất hiện, quan trọng nhất là tự bảo vệ bản thân. Em và Huyền
Tần đang trên đường qua đó. “Yên tâm, cô ta dám phá hoại công ty của chúng ta, em chắc chắn sẽ bắt cô ta bồi thường món nợ này.”
Từ Nam Huyền dặn dò: “Lam Khiết, em tuyệt đối phải cẩn thận, cô ta dắt theo không ít côn đồ tới.”
“Em biết rồi.”
Điện thoại đã ngắt máy.
Diệp Huyền Tần nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Từ Lam Khiết, trong lòng liền tức giận hừng hực.
Đáng chết, dám chọc giận bà xã anh, anh chắc chắn sẽ hoàn trả lại gấp trăm nghìn lần!
Anh nhanh chóng gia tăng tốc độ.
Đợi khi hai người đến tập đoàn Đạo Vương, cảnh tượng trước mắt khiến hai người vừa kinh ngạc vừa phần nộ.
Tập đoàn Đạo Vương đã bị đập tan nát không ra hình dạng, còn có mấy nhân viên cũng bị đánh đến chảy máu. Một đám nhà cung ứng và những côn đồ do bọn họ dắt tới bao vây lấy mấy người bên nhà cung ứng bên Diệp Huyền Tần.
Trong đó trên mặt cặp chị em song sinh có vết bạt tay, dường như đã bị người khác đánh.
Daisy kiêu ngạo nói: “Dám công khai đối địch với tôi, các người là những người đầu tiên trên thế giới này!”
“Dám đối đầu với tôi, dĩ nhiên phải trả một cái giá vô cùng đắt. Các người nói đi, là các người tự kết liễu để tạ lỗi hay là để tôi giúp các người kết liễu tính mạng?”
“Thôi đi, vẫn là các người tự ra tay kết liễu đi, tôi không muốn các người làm dơ bẩn đôi tay của tôi.”
Cặp chị em song sinh tức giận nghiến chặt răng: “Cô Daisy, cô không cảm thấy bản thân mình quá đáng sao? Đây chẳng qua chỉ là tranh chấp thương mại thông thường, cô có cần phải vừa phá hoại phòng làm việc vừa đánh người, thậm chí còn muốn giết người! “Cô quên mất đây là nơi nào sao, đây là Đại Hạ. Nếu như cô giết người thì sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!”
Daisy cười nhẹ nói: “Xin lỗi phải thông báo rằng, pháp luật của Đại Hạ lập ra chẳng qua để xử lý các người. “Quyền lực của tôi từ lâu đã vượt lên trên pháp luật của Đại Hạ, cho dù có giết các người, tôi cũng không cần phải trả bất cứ cái giá nào cho dù nhỏ nhất, nhiều nhất cũng chỉ cần bỏ ra một khoản tiền là xong chuyện. “Và số tiền ít ỏi đó đối với tôi còn không bằng số tiền mà tôi tiêu trong một ngày. Nói cách khác, trong mắt tôi, các thậm chí còn không bằng một con mèo hay một con cún nữa!”
Các các người quá kiêu ngạo. Cặp chị em sinh đôi tức giận mắng mỏ.
Trong lãnh thổ của Đại Hạ, mà bất chấp coi thường pháp luật của Đại Hạ và làm nhục công dân của Đại Hạ, đó không chỉ là sự sỉ nhục đối với họ mà còn là sự sỉ nhục đối với Đại Hạ.