Diệp Huyền Tần kéo Từ Lam Khiết vào công ty, đóng cửa lại.
Từ Lam Khiết bất đắc dĩ: “Ôi, đám fan này cũng thật điên cuồng mà, quả thực là không có lý trí. “Không phân biệt tốt xấu đã chặn cửa rồi.” Diệp Huyền Tần: “Fan? Lam Khiết, em còn không nhìn ra sao? Thật ra bọn họ không phải là fan hâm mộ. Từ Lam Khiết không thể hiểu được: “Không phải fan hâm mộ, vậy thì vì sao lại tới chặn cửa trút giận cho thần tượng chứ?”
Diệp Huyền Tân: “Nhóm người này quần áo cũ nát, lôi thôi lếch thếch, trên mặt đầy khổ sở, tuổi cũng phải tầm trở lên.”
“Bọn họ chính là những người dân ở dưới tầng thấp nhất đang vật lộn để được ăn no mặc ấm”
“Đối với bọn họ một ngày ba bữa cơm cũng là vấn đề, nào còn có sức và tâm tư theo đuổi thần tượng chứ?”
Từ Lam Khiết bừng tỉnh: “Nói cũng đúng. “Vậy thì vì sao bọn họ lại tới đây làm loan?”
Diệp Huyền Tân: “Vẫn chưa đoán ra sao?” Từ Lam Khiết thử hỏi: “Ý của anh là, bọn họ là đám fan hâm mộ ảo Kim Thiên Lân thuê, cố ý tới quấy rối?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Từ Lam Khiết càng đau đầu hơn: “Chúng ta biết là fan ảo, nhưng người ngoài sẽ không tin bọn họ là fan ảo.
Diệp Huyền Tần xoa xoa đầu Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, trở về yên tâm làm việc, ở đây cứ giao cho anh.”
Từ Lam Khiết lo lắng sốt ruột: “Huyền Tần, anh chuẩn bị giải quyết như thế nào?”
“Dùng bạo lực không giải quyết được vấn đề.”
Diệp Huyền Tần: “Yên tâm. Ông xã ra tay, không thành vấn đề”
Anh xoay người đi ra ngoài cửa, đồng thời móc di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho bá chủ đường phố Lý Nguyên Đạo. “Dẫn người tới công ty tôi một chút. Có người đang quấy rối ở cửa công ty tôi.”
Lý Nguyên Đạo vừa nghe vậy, lập tức chửi tục ngay tại chỗ.
Má, có người dám làm loạn ở cửa nhà Diệp Tông Sư của hắn, là chán sống rồi sao.
Lý Nguyên Đạo vội đáp lại một câu, rồi sau đó dẫn theo hai ba mươi tên đàn em, nhanh như chớp đi tới cửa công ty công ty truyền thông Huỳnh Thư.
Ngoài cửa, mười mấy fan ảo đang mắng hăng say.
Lý Nguyên Đạo nhìn Diệp Huyền Tần, sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của anh, thì lập tức dẫn người xông lên, đánh ngã mười mấy kẻ fan ảo xuống đất, bắt bọn chúng dừng lại.
Lý Nguyên Đạo đi đến trước mặt Diệp Huyền Tần, nhẹ giọng dò hỏi: “Cậu Tần, bước tiếp theo nên làm như thế nào?” Diệp Huyền Tần: “Đưa về chỗ của ông trước đi.”
“Những người này giữ lại vẫn còn có tác dụng. “Tôi biết rồi.” Lý Nguyên Đạo dẫn người lên xe, nhanh chóng rời đi.
Tới cũng vội vàng, mà đi cũng vội vàng. Trong một góc cách đó không xa, có mấy phóng viên đã chụp được tất cả những cảnh này.
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, không thèm để ý, xoay người quay vào công ty.
Từ Lam Khiết nhìn thấy hết tất cả những cảnh này vào mắt,
Diệp Huyền Tần vừa mới đi vào, Từ Lam Khiết đã trách móc: “Huyền Tần, anh quá lỗ mãng, quá xúc động. “Vừa rồi có mấy tên phóng viên đã chụp được cảnh này, không bất ngờ gì lắm, bọn họ cũng do Kim Thiên Lân sắp xếp. “Bọn họ công bố tin tức này ra ngoài, công ty của chúng ta sẽ càng nổi tiếng xấu hơn.
Diệp Vô Đại: “Yên tâm đi, anh sẽ có chừng mực.”
Từ Lam Khiết bĩu môi: “Em không tin thì sao? Bước tiếp theo em nên làm như thế nào?”
Diệp Huyền Tân: “Ôm cây đợi thỏ.”
Không bao lâu sau, một đám người hung hãn xông vào công ty.
Là Kim Thiên Lân và năm tên nghệ sĩ tuyến đầu dưới trướng anh ta.
Bọn họ, đúng là “thở” theo lời Diệp Huyền
Tân nói.
Sau khi bọn họ xông vào, không chút khách sáo ngồi xuống ghế.
Thậm chí Kim Thiên Lân còn sai Dương Mai: “Dương Mai, đi lấy cho tôi một ly cà phê, cho nhiều đường không cần cho sữa
Dương Mai không để ý tới Kim Thiên Lân.
Điều này khiến Kim Thiên Lân rất bất mãn: “Hừ, con ranh kia, dám vô lễ với tiền bối như vậy. “Chờ xem, chỉ cần vài phút là tôi có thể khiến cô không thể tiếp tục lăn lộn trong giới này.”
Dương Mai lập tức lo lắng. Cô ấy biết Kim Thiên Lân thật sự có năng lực này.
Diệp Huyền Tần ngồi ở đối diện Kim Thiên Lân, cười lạnh nói: “Anh Lân thật sự lớn mặt đó.”
“Không chào hỏi, không mời tự đến tôi cũng không nói nhiều làm gì, nhưng sau khi đến lại bày ra dáng vẻ ông chủ đe doạ nhân viên, việc này thì có chút không hợp lý rồi.”