Đám ông chủ kia đã nghĩ ra phương thức hợp tác rồi.
Cũng không thèm xem hợp đồng, vội vàng bày tỏ thái độ: “Ông chủ Kim, tôi đầu tư vào ba trăm năm mươi tỷ.
“Về việc bán vé và chia lãi tôi cũng không cần, chỉ cần cho công ty tôi một vị trí là được.”
“Ông chủ Kim, nghệ sĩ công ty tôi sẽ phối hợp quay phim miễn phí, chi phí quảng cáo tôi sẽ tự bỏ tiền túi ra.”
“Ông chủ Kim, giai đoạn trước quảng cáo và công việc dựng phim hậu kỳ đều giao hết cho tôi.”
“Ông chủ Lưu ông thật không biết nghĩ, hạng mục này có quân đội chống lưng, còn cần tới quảng cáo sao? Ông định dùng tay không bắt sói à?”
“Ông nói sai rồi, bộ phim điện ảnh này chắc chắn sẽ được đưa ra quốc tế, tôi nói quảng cáo, chủ yếu là quảng cáo ở nước ngoài.”
Trong lòng Kim Thiên Lân như nở hoa.
Bản thân mình không cần phải bỏ ra một xu tiền mà vẫn có thể kiếm được số tiền lớn từ việc bán vé.
Ông đây là người được trời cao yêu thương nhất.
Sau khi mọi người ký hợp đồng xong, Diệp Huyền Tần bỗng nhiên đầy ẩn ý nói: “Mọi người, tôi có một vấn đề chuyên nghiệp muốn tham khảo một chút.”
Mọi người không thể hiểu được nhìn anh: “Vấn đề gì?”
Diệp Huyền Tần: “Nếu hạng mục này bỗng nhiên bị chết non, vậy bản hợp đồng này của mọi người còn có hiệu lực không?”
“Mọi người đầu tư vật chất sức lực nhân tài, có phải là ném đá trên sông hay không?”
Mọi người lập tức trừng mắt. “Ngậm cái miệng quạ đen của anh lại.” “Hừ, ngoại trừ mấy câu nói châm chọc đó, anh còn có gì nói nữa không”
“Ông chủ Kim, loại người này anh không đuổi hắn ra ngoài, còn cho ở lại đây làm cái gì?”
Kim Thiên Lân không kiên nhẫn trừng mắt với Diệp Huyền Tần: “Không nghe thấy mọi người nói sao? Còn không mau cút ra ngoài?”
“Nhất định phải để tôi cho người mời cậu ra ngoài có phải không?” Dương Mai đầy xấu hổ: “Ông chủ, chúng ta đi thôi.”
Diệp Huyền Tần mỉm cười: “Trò hay sắp mở màn rồi, bây giờ rời đi chẳng phải là đáng tiếc sao?”
“Vịt chết mà cái mỏ vẫn còn cứng.” Kim Thiên Lân hung tợn trừng mắt Diệp Huyền Tần, không để ý đến anh, mà bắt đầu trao đổi chi tiết việc hợp tác với các ông chủ.”
Diệp Huyền Tần nói với Dương Mai: “Ở đây chờ tôi một lát, tôi đi toilet một chút.”
Anh chui vào toilet, dùng số điện thoại của “ chỉ huy” gọi một cuộc điện thoại cho Liễu Yên Thành.
Lúc này, Liễu Yên Thành đang chờ tin tức tốt của Kim Thiên Lân.
Một số điện thoại thần bí bỗng nhiên gọi tới.
Nhìn thông báo số điện thoại hiển thị trên màn hình, Liễu Yên Thành không ngăn được trở nên nghiêm túc, nghiêm trang hơn.
Ba số đầu tiên của số điện thoại là “”.
Chỉ có năm thủ trưởng cũ đứng đầu Đại Hạ kia mới có tư cách sử dụng.
Anh ta lập tức hắng hắng giọng, điều chỉnh trạng thái một chút, bấm nhận cuộc gọi: “Thiếu tướng Liễu Yên Thành, xin nghe chỉ thị của thủ trưởng.”
Diệp Huyền Tần: “Tôi là chỉ huy!”
Cái gì?
Bàn tay Liễu Yên Thành không thể ngăn được run rẩy.
Người quyền lực xếp vị trí thứ hai của Đại Hạ, chỉ huy nổi tiếng đã lâu trên thế giới.
Vậy mà lại đích thân gọi điện thoại cho mình.
Cực kỳ vinh hạnh!
Anh ta vội cung kính nói: “Chỉ huy, chào ngài, xin ngài cứ chỉ thị.”
Diệp Huyền Tần: “Nghe nói, cậu ủy thác cho Kim Thiên Lân quay một bộ phim chủ đề quân sự?”
“Theo tôi được biết, Kim Thiên Lân chỉ có một công ty túi da mà thôi.
“Bộ phim chủ đề quân sự liên quan đến thanh danh và danh tiếng của quân đội, cậu cảm thấy ủy thác cho một công ty túi da là thích hợp sao?”
“Trong quân đội có hàng trăm triệu chiến sĩ, dùng tính mạng và máu tươi để tạo ra danh tiếng, sao có thể coi như trò đùa như thế?”
“Nếu danh tiếng của quân đội bị hủy hoại trong tay cậu, cậu có cảm thấy xứng đáng với những chiến sĩ đã hy sinh đó không?”
Ngay từ đầu là giọng điệu dò hỏi, sau đó lại biến thành nghi ngờ và quát lớn.
Đầu óc Liễu Yên Thành đều nổ tung.
Chết tiệt, rõ ràng là chỉ huy, sao lại có tâm tư quan tâm đến việc nhỏ như này chứ?
Nếu vì vậy mà chọc giận chỉ huy, cho dù mình có mười cái đầu cũng không đủ giết.