Bọn họ lập tức đi đến trước mặt Từ Lam Khiết, cung kính chào hỏi.
“Xin hỏi, cô là người phụ trách của công ty cô khiết phải không?”
“Tôi là ca sĩ Lưu Minh Thần, muốn hợp tác với quý công ty, mong cô Khiết châm chước một chút.”
“Tôi là diễn viên Hoàng Trung, rất vừa ý với tiềm năng phát triển của công ty truyền thông Huỳnh Thư, muốn trở thành đối tác chiến lược với quý công ty, mong cô khiết cho một cơ hội.”
“Tôi là đạo diễn kiêm diễn viên Từ Họa Nhân, tôi đang tìm nhà điều hành phát triển cho loạt phim của tôi. Nếu cô Khiết không chế, chúng ta có thể cùng hợp tác.”
“Tôi là đạo diễn Trương Sĩ Kế.”
Từ Lam Khiết và Trương Ngọc Bảo hóa đá tại chỗ, trong lòng cuồn cuộn sóng to gió lớn.
Con mẹ nó, tình huống gì đây?
Những người đó đều là diễn viên và ngôi sao tuyến đầu đó.
Chỉ với quy mô nhỏ nhoi của công ty truyền thông Huỳnh Thư này, có thể hợp tác với bất cứ người nào trong số đó, đều là tổ tông phù hộ.
Nhưng bây giờ, tất cả bọn họ lại chạy tới, tìm kiếm hợp tác với công ty truyền thông Huỳnh Thư!
Tôi đang nằm mơ, chắc chắn đang nằm mơ!
Diệp Huyền Tần búng lên đầu Từ Lam Khiết một cái: “Đồ ngốc, cho em tỷ, em còn bán đi công ty không?”
Từ Lam Khiết: “Bản anh đi cũng không bán công ty Diệp Huyền Tần: “
Cô nhóc tham tiền.
Nhà giam khu quân sự.
Đám người Kim Thiên Lân đang đau khổ cầu xin Liễu Yên Thành, cho bọn họ một con đường sống.
Bây giờ, mấy người này đã hối hận muốn chết.
Vốn dĩ bọn họ đang yên ổn ở công ty truyền thông Huỳnh Thư.
Nhưng lại bị Liễu Thành Gia mê hoặc, rời khỏi công ty truyền thông Huỳnh Thư, đối nghịch với Diệp Huyền Tần.
Liễu Thành Gia còn hứa hẹn sẽ cho bọn họ một cái tiền đồ sáng lạn.
Nhưng bây giờ, đừng nói là tiền đồ sáng lạn, ngay cả mạng sống có giữ được hay không còn chưa thể nói.
Liễu Thành Gia hại chết bọn họ. Liễu Yên Thành thở dài: “Ai da, nói thật với các anh nhé, lần này là chỉ huy muốn tôi điều tra rõ việc này.”
Cái gì, chỉ huy!
Mấy người Kim Thiên Lân phát điên! Bị chỉ huy theo dõi, bọn họ có mấy cái đầu cũng không đủ giết.
Kim Thiên Lân khóc lóc thảm thiết: “Tướng quân Liễu, anh nhất định phải cứu chúng tôi.”
“Chúng tôi vẫn luôn làm việc theo sự sắp xếp của anh, anh cũng không thể lừa chúng tôi.”
Liễu Yên Thành nói: “Yên tâm đi, tôi không phải loại người như vậy”
“Tối nay, tôi sẽ cố ý thả lỏng biên giới, đến lúc đó các anh vượt ngục ra ngoài đi.”
“Tôi sẽ sắp xếp người đón các anh, đưa các anh tới Đông Nam Á, rồi cho mỗi người một tỷ đô la.
Tốt, tốt. Mấy người nhẹ nhàng thở ra.
Có tiền hay không không sao cả, chỉ cần có thể giữ được mạng sống là được.
Liễu Yên Thành ra khỏi nhà giam, nói với cấp dưới của mình: “Đêm nay đám người Kim Thiên Lân sẽ vượt ngục, đến lúc đó giết chết tất cả.
“Nhớ kỹ, đừng để người nào sống sót”
Cấp dưới: “Tôi hiểu rồi.”
Những người này đều biết quá nhiều.
Nếu bọn họ tồn tại, trong lòng Liễu Yên Thành không thể yên tâm được. Sau khi sắp xếp xong, anh ta quay về nhà họ Liễu. Liễu Yên Nhi đã nói hết ngọn nguồn mọi việc với Liễu Thành Gia.
Lúc này, Liễu Thành Gia đang nhíu chặt mày.
Liễu Yên Thành nhỏ giọng nói: “Bố, con luôn cảm thấy thằng nhóc họ Diệp kia không đơn giản như vậy.”
“Con ra tay rất nhiều lần với nhà họ Diệp và Diệp Huyền Tần, nhưng lần nào cũng thất bại.”
“Con luôn cảm thấy, phía sau anh ta che giấu một năng lượng rất lớn. Thậm chỉ còn có thể đạt tới loại trình độ như chỉ huy.
“Nếu không cần thiết, bố vẫn đừng đối địch với cậu ta.”
Liễu Thành Gia thở dài: “Ai da, có thể trở thành cái định trong mắt cái gai trong thịt Lão Phật gia, cậu ta có thể là kẻ đầu đường xó chợ sao?”
“Nhưng chúng ta đã đồng ý với Lão Phật gia là sẽ diệt trừ cậu ta rồi, nếu từ bỏ như vậy, Lão Phật gia sẽ không tha cho chúng ta.”
Liễu Yên Thành nói: “Bố, vậy bố có cách gì hay không?”
Liễu Thành Gia: “Trên pháp Tôn Tử có một chiêu, gọi là vây Nguỵ cứu Triệu.” “Dựa theo tình huống bây giờ, trực tiếp ép Diệp Huyền Tần ra khỏi thủ đô, có chút không khả quan.”
“Cho nên, chúng ta cứu nước theo đường vòng, vây Nguy cứu Triệu đi.”
Liễu Yên Thành: “Con xin nghe kỹ.”