Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt mọi người đỏ đen xanh trắng, bọn họ đương nhiên biết rằng, Chân Long mà quản gia Diệp nói tới là "Diệp Huyền Tần".
Mặc dù bọn họ cảm thấy, quản gia Diệp nói rất có lý, nhưng bây giờ bởi vì danh dự, bọn họ đương nhiên sẽ không thừa nhận.
Mọi người tiếp tục trừng phạt quản gia Diệp.
"Ông im miệng cho tôi, còn nói hươu nói vượn nữa, tôi sẽ xé rách miệng của ông."
"Cái thằng nghịch tử Diệp Huyền Tần đó là sự sỉ nhục của nhà họ Diệp, không đủ tư cách làm gia chủ nhà họ Diệp!"
"Hừ, bảo nó xách giày cho cô Nhi cũng không xứng!"
Lúc này, một giọng nói hồn hậu và du dương đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
"Thừa nhận người khác tài giỏi khó khăn đến vậy sao?"
Trong lòng người nhà họ Diệp có chút hồi hộp.
Đây là giọng nói của Diệp Huyền Tân!
Chết tiệt, nó vẫn còn sống!
Chắc chắn là do quản gia Diệp âm thầm báo tin, mới để cho nó trốn thoát.
Liễu Yên Nhi tức giận, lao đến tát quản gia Diệp một bạt tay: "Lão già, làm hỏng chuyện lớn của tôi. Tôi chắc chắn sẽ làm cho ông sống không bằng chết!"
Bóng dáng của Diệp Huyền Tần dần dần xuất hiện trước mặt mọi người.
Điều khiến mọi người kinh ngạc là, gia chủ nhà họ Liễu là Liễu Thành Gia, vậy mà lại đi theo phía sau Diệp Huyền Tân.
Gia chủ nhà họ Liễu thất hồn lạc phách, tóc tai rối bời, vô cùng chật vật. Trên mặt viết đầy hai chữ, khiếp sợ và tuyệt vọng!
Mọi người đều mù mờ: Chuyện này là thế nào?
Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Diệp Huyền Tần nhìn thấy tình trạng bi thảm của quản gia Diệp thì lập tức phẫn nộ.
Người nhà họ Diệp thật sự tàn nhẫn! Anh vội vàng lao đến trước mặt quản gia Diệp: "Bác Phong, xin lỗi, cháu tới trễ."
Giọng nói quản gia Diệp run rẩy kịch liệt: "Cậu chủ, sao...sao cậu lại trở về."
"Mau... mau chạy đi. Người nhà họ Liễu mời người của Thiên La điện đến đối phó cậu đấy."
Diệp Huyền Tần đỡ quản gia Diệp lên chiếc ghế bên cạnh, an ủi nói: "Bác Phong, mọi thứ cứ giao cho cháu."
"Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
Quản gia Diệp vẫn không yên tâm: "Nhưng mà..."
Diệp Huyền Tần vỗ vai ông ấy, ý bảo ông bình tĩnh chớ vội. Sau đó, anh quét mắt nhìn hết xung quanh: "Là ai ra tay, tự mình bước ra đây."
Liễu Yên Nhi đứng lên: "Là tôi ra tay, anh dám động vào tôi sao?"
Diệp Huyền Tần gật đầu: "Dũng khí khá lắm, đáng để tuyên dương."
Lời nói vừa dứt, Diệp Huyền Tần bỗng nhiên sải bước về phía trước, tát cho Liễu Yên Nhi một bạt tay!
Lực của bạt tay này vô cùng lớn, thẳng tay tát bay Liễu Yên Nhi, nặng nề đập vào tường.
Sau khi rơi xuống mặt đất, cô ta há miệng nhổ ra một ngụm máu, cảm thấy dạ dày co rút, nói không thành lời.
Xung quanh lập tức bùng nổ.
Bây giờ Diệp Huyền Tần như cá thịt, còn người nhà họ Liễu là dao thớt, vậy mà cậu ta vẫn dám ra tay đánh người.
Không biết trời cao đất dày.
Người nhà họ Diệp vì muốn nịnh nọt người nhà họ Liễu, bắt đầu nhao nhao trách mắng.
"Nghịch tử, gan của mày cũng lớn lắm, đến cả gia chủ nhà họ Diệp cũng dám đánh."
"Mày là cái thá gì chứ, cũng xứng để đụng vào gia chủ nhà họ Diệp sao?"
"Cô Nhi, vẫn xin cô ra tay, thay nhà họ Diệp diệt trừ thằng nghịch tử này."
Liễu Yên Nhi cũng hoàn hồn lại, gào lên tê tâm liệt phế.
"Bố, giết hắn đi, nhanh bảo bác cả giết chết hắn."
"Hắn dám đánh con ở trước mặt người, đúng là không để nhà họ Liễu chúng ta và Thiên La điện vào mắt"