Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng, cô ta lại tự mình hủy hôn, thậm chí còn ép mình vào chỗ chết!
Nếu như, cô ta không làm chuyện ngu ngốc, ngoan ngoãn thực hiện hôn ước thì bây giờ đã là vợ của chỉ huy.
Đứng dưới một người, đứng trên vạn người.
Một ván bài tốt, cứ thế bị chính cô đạp đổi
Trong phòng khách nhà họ Diệp người nhà họ Diệp bị tiếng súng làm cho sợ hãi.
Cũng không biết người bị bắn chết là Liễu Yên Nhi hay là Liễu Thành Gia.
Nhưng, chuyện này không quan trọng. Quan trọng là, cái tên này một thân một mình nằm trọn nhà họ Liễu và nhà họ Diệp, thậm chí còn ép nhà họ Liễu cửa nát nhà tan!
Đứa con rơi, bây giờ lại trở thành gia chủ nhà họ Diệp, đè lên đầu bọn họ. Người nhà họ Diệp bọn họ không phục.
Diệp Huyền Tần sờ vào cây cột ở bên cạnh, thở dài: "Tôi nhớ rằng, năm tôi năm tuổi, cây cột này đã bị đổ."
"Tôi bị cây cột này đè trúng, hôn mê bất tỉnh."
"Người được gọi là anh trai của tôi, Diệp Huyền Tề cũng bị cây cột quẹt trúng, da đầu bị rách chảy máu."
"Già trẻ nhà họ Diệp, tất cả đều ân cần vây quanh, hỏi han Diệp Huyền Tề, không một ai quan tâm đến tôi. Cho dù tôi đã hấp hối, sắp mất hết máu mà chết."
"Cuối cùng, vẫn là bác Phong lén lút đưa tôi đến bệnh viện."
Người nhà họ Diệp không dám thở mạnh, cúi đầu xuống thật sâu.
Bọn họ không có chút áy náy nào, chỉ nghĩ thầm trong lòng, nếu như năm đó cái tên này bị đè chết thì tốt quá.
"Bỏ đi, bỏ đi." Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi: "Chuyện cũ nhắc đến cũng không còn ý nghĩa"
"Bây giờ tôi đã là gia chủ nhà họ Diệp, tôi tuyên bố lệnh gia chủ số bảy với các người. Các người, toàn bộ đều bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp, có hiệu quả ngay lập tức."
Người nhà họ Diệp sụp đổ!
Bị thằng nhóc mà gia tộc bỏ rơi, thằng nhóc mà bọn họ xem thường nhất, trục xuất ra khỏi gia tộc. Sự chua xót này là thứ mà người thường không thể hiểu được.
Nhưng hết lần này đến lần khác bọn họ vẫn không dám phản kháng.
Bằng không, sẽ rơi vào kết cục giống như Liễu Thành Gia vậy.
Cách đó rất xa, bọn họ vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi của Liễu Thành Gia.
Người nhà họ Diệp nhao nhao, cổ gắng cầu xin Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần thờ ơ, chỉ dùng ánh mắt giễu cợt nhìn đám người đó: "Cảnh tượng này,hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi."
Năm đó, Diệp Huyền Tần cũng giống như bọn họ, cố gắng cầu xin người nhà họ Diệp, đừng bắt người nhỏ tuổi như anh vào tù, nhưng người nhà họ Diệp lòng gan dạ sắt, không có lấy một ai mềm lòng.
Thấy cầu xin Diệp Huyền Tần vô dụng, người nhà họ Diệp chỉ có thể đến cầu xin quản gia Diệp.
Quản gia Diệp vô cùng cảm khái: "Aiz, các người đừng trách cậu chủ nhẫn tâm."
"Cậu chủ một đường đạp mọi chông gai, ắt phải ghét ác như thù." "Chẳng qua cậu ấy đang đối xử với