Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa xe vừa mở ra, Diệp Huyền Tần liền bước xuống xe và đánh giá Thượng Quan Chúc Hoàng
Mặc dù trên người ông ta có khí chất cao quý nhưng Diệp Huyền Tần vừa nhìn đã nhận ra bản chất nô bộc trên người ông ta.
Gia tộc Thượng Quan lại đưa một người làm đến lấy trái tim mình ư?
Ái chà, thế thì xem thường anh quá.
Thượng Quan Chúc Hoàng khinh bỉ nói: “Cậu chính là Diệp Huyền Tần sao?”
Diệp Huyền Tần: “Ừ, ông là người gia tộc Thượng Quan phải đến sao?” Thượng Quan Chúc Hoàng nói với vẻ đầy kiêu ngạo: “Đúng vậy.”
Diệp Huyền Tần nói: “Người làm thấy chủ nhân còn không quỳ xuống thì ra thể thống gì hả?”
Cái gì?
Thượng Quan Chúc Hoàng suýt chút nữa là nổ tung.
Tên khốn này vừa gặp mặt đã gọi mình là “người làm” sao, thậm chí còn bảo mình quỳ xuống!
Đây là sự sỉ nhục rất lớn đối với ông ta!
Thượng Quan Chúc Hoàng ông ta ở ngoại giới luôn được mọi người tiếp đón như vị khách quý, chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế!
Thượng Quan Chúc Hoàng quát lớn: “Hừ, cậu chỉ là đứa con rơi của nhà họ Diệp, là vật thí nghiệm để gia tộc Thượng Quan luyện Trùng Vương, cậu có tư cách gì bảo tôi quỳ xuống chứ!”
“Nhớ lấy, tôi họ Thượng Quan, cậu họ Diệp, cái họ thấp hèn như cậu trước mặt họ Thượng Quan của tôi chỉ là ruồi muỗi mà thôi, loại ranh con!”
Diệp Huyền Tần: “Haha, một con chó nhà Thượng Quan mà dám ngông cuồng như thế sao, xem ra gia tộc Thượng Quan ngày thường không biết dạy chó cho lắm!”
Con mẹ nó.
Thượng Quan Chúc Hoàng nổi trận lôi đình.
Nếu không phải gia tộc Thượng Quan muốn lấy trái tim anh thì bây giờ ông ta đã lấy lựu đạn ra nổ tung Diệp Huyền Tần ra trăm mảnh rồi.
Người nhà họ Diệp cùng chung một mối thù, quay ra quát Diệp Huyền Tần.
“Câm miệng, thằng nghịch tử này!”
“Ngay cả ông Hoàng mà cậu cũng dám sỉ nhục sao? Mau quỳ xuống xin lỗi ông Hoàng mau!”
“Gia tộc Thượng Quan là dòng dõi hoàng tộc, thời cổ đại chính là phiên vương đấy, một dân thường như cậu mà cũng dám sỉ nhục hoàng tộc, tội không thể tha!”
Người nhà họ Diệp ngoài mặt tức giận nhưng thực tế trong lòng lại vui mừng vô cùng.
Diệp Huyền Tần càng ngông cuồng càng tốt, như thế anh mới chết càng đau khổ hơn nữa!
Khuôn mặt Diệp Huyền Tần làm ra vẻ thất vọng: “Ái chà, đường đường nhà họ Diệp lại chấp nhận làm loại ruồi muỗi cho người ta sao, bảo sao nhà họ Diệp lại không lụi tàn chứ.”
“Các người đã quên trước đó đã quỳ xuống cầu xin tôi thế nào rồi sao, xem ra tôi đánh các người vẫn còn nhẹ quá nhỉ.”
Mày...
Bà cụ Diệp tức đến mức nói năng lắp bắp.
“Ái chà, ông Hoàng, là nhà họ Diệp chúng tôi dạy dỗ không nghiêm nên nó mới ngông cuồng như vậy, không biết trời cao đất dày.”
“Xin ông Hoàng hãy đích thân ra tay giúp nhà họ Diệp tiêu diệt tên nghiệt chủng này.”
Thượng Quan Chúc Hoàng lạnh lùng nói: “Loại ranh con này xứng để tôi phải đích thân ra tay sao?”
“Diệp Huyền Tần, cậu hãy ngoan ngoãn lấy trái tim mình ra và đặt vào chiếc hộp bảo quản này đi.”
“Nếu không đừng trách tôi đích thân ra tay, lúc đó tôi sẽ cho cậu biết thế nào là sống không bằng chết”
Diệp Huyền Tần cười cợt: “Trái tim tôi đang ở đây, có thể lấy hay không thì phải xem bản lĩnh của ông rồi.”
Chết tiệt!
Thượng Quan Chúc Hoàng quát mắng: “Rượu mời không uống uống rượu phạt.”
Ông ta lấy từ thắt lưng ra một con dao và đi về phía Diệp Huyền Tần.
“Diệp Huyền Tần, bây giờ tôi sẽ thay mặt cho gia tộc Thượng Quan đến lấy trái tim của cậu”
“Nếu cậu dám phản kháng thì có nghĩa là muốn chống đối với cả gia tộc Thượng Quan”
“Tới lúc đó người chết không chỉ có mình cậu, còn có những người thân bên cạnh cậu nữa, chàng trai!”
“Nói tóm là tru di cửu tộc đấy!”
Diệp Huyền Tần đột nhiên động đậu, anh nghiêng người một cái, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Thượng Quan Chúc Hoàng rồi.
Anh đưa tay ra và tát một cái vào mặt Thượng Quan Chúc Hoàng.
“Có biết không? Trên đời này tôi ghét nhất những kẻ lấy tính mạng của người nhà ra uy hiếp tôi đấy.”
Thượng Quan Chúc Hoàng bị đánh đến ngơ ngác rồi.
Ông ta giữ lấy khuôn mặt và nhìn Diệp Huyền Tần với vẻ khó tin: