Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ra tay!” Huyền Long Tử khẽ quát một tiếng, ra tay đầu tiên.
<
Mọi người không dám chần chờ, cảnh giới thực lực của Đằng Vũ Vân đã vượt qua bất kỳ ai trong số bọn họ, bây giờ lại có huyết trì phụ trợ, có thể nói là hoàn toàn áp đảo bọn họ luôn rồi. Nếu kéo dài thêm nữa, bọn họ chắc chắn sẽ thất bại thảm hại mà thôi.
Advertisement
Đùng!
Kiếm khí màu máu xé toạc không gian xông đến, cắt đôi phiến đá lớn đứng trước mặt bọn họ thành hai mảnh, mặt cắt bóng loáng, giống như bị thần binh lợi khí cắt vậy.
Lúc này mấy người đã đứng bên cạnh huyết trì, nhìn thấy cảnh này, trong lòng chấn động. Đây chỉ là một kích Đằng Vũ Vân tùy tiện đánh ra vậy mà lại có uy lực khủng bố như vậy!
Ngay cả Đường Tuấn cũng đổi sắc mặt, nếu một kích này đánh lên người anh, chỉ sợ anh cũng sẽ bị thương mất. Tuy cơ thể anh hùng mạnh, có thể tiếp cận vô hạn với Vô Cấu Đạo Thể nhưng cũng không phải là Đạo Thể chân chính.
“Hí hí!” Tiếng cười âm lãnh vang lên trong sơn động, bóng dáng của Đằng Vũ Vân biến mất không thấy đâu.
“Không ổn rồi!” Sắc mặt Huyền Long Tử biến đổi, như đang đối mặt với kẻ địch mạnh.
Bang!
Một nắm đấm giống như xuất hiện vô hình giữa không trung, nện vào trong ngực ông ta, một sức mạnh cực lớn đá bay Huyền Long Tử ra ngoài, kéo thành một đường rất sâu trên mặt đất. Chờ đến khi ông ta dừng lại được, Huyền Long Tử đã không còn tư thái siêu nhiệt như trước nữa, tóc bung ra, khóe miệng chảy máu, áo bào vỡ nát, ngực cũng lỗ chỗ vài nơi, hơi thở cũng uể oải hơn nhiều.
Huyền Long Tử lĩnh ngộ được Thủy Hỏa Ý Cảnh vậy mà đến một đấm của Đằng Vũ Vân cũng không ngăn lại được!
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần được, bên cạnh đó, Triệu Tuấn Phong cũng bị một chưởng của Huyền Long Tử đẩy bay ra, dáng vẻ cũng chật vật y chang vậy.
Triệu Tuấn Phong một chưởng có thể đánh bay vị tông sư, thậm chí đến cả đoản kiếm ông ta lấy làm tự hào đang giấu trong tay áo cũng không kịp thi triển ra!
Khóe mắt Đường Tuấn nhảy dựng, vừa rồi Đằng Vũ Vân ra tay thực sự quá nhanh, đến cả anh âm thầm muốn giúp Huyền Long Tử cũng không kịp phản ứng lại.
Bốp bốp!
Đằng Vũ Vân làm xong những chuyện này, vỗ vỗ tay, giống như mới rồi không phải đả thương hai vị tông sư lớn mà chỉ như đang vỗ hai con ruồi bọ vậy.
“Ha ha. Cổ Hồng Lĩnh và Kiếm Môn, chẳng qua cũng chỉ thế thôi!” Đằng Vũ Vân châm chọc cười.