Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong giọng nói kính trọng của mọi người ở khán phòng, hai người Mộc Nhược Phùng và Mộc Tĩnh Yên tiến vào đại sảnh.
Advertisement
Mộc Nhược Phùng dường như cảm giác được, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Đường Tuấn đang đứng cùng Trình Vân Thiên. Tổ hợp này, anh ta không muốn chủ ý đến cũng khó. Vẻ mặt anh ta khẽ thay đổi, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đi về phía hai người.
Mộc Tĩnh Yên sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của anh trai mình, cũng nhìn thấy Đường Tuấn. Đôi môi mỏng gợi cảm với màu son rực rỡ của cô ta chu lên, cho thấy nội tâm không vui, nhưng cuối cùng vẫn cau mày đi theo sau Mộc Nhược Phùng.
“Bác sĩ Đường, không ngờ lại có thể gặp được anh ở đây, trùng hợp thật.” Mộc Nhược Phùng nhẹ nhàng nói.
Đường Tuấn gật đầu, điềm tĩnh nói: “Quả là rất trùng hợp.”
Mộc Tĩnh Yên bên cạnh lại giễu cợt nói: “Tôi thấy không phải là trùng hợp đâu. Sợ là anh đã sớm nghe ngóng được tôi và anh trai sẽ đến dự bữa tiệc tối nay, nên mới đặc biệt đến đây đợi chúng tôi. Có phải vẫn còn nhớ đến chuyện xem bệnh cho ông tôi lần trước, muốn tìm chúng tôi để lấy tiền viện phí.”
“Tĩnh Yên, im miệng!” Mộc Nhược Phùng nghe vậy, sắc mặt thay đổi, quát mắng.
Lần trước đám người nhà họ Mộc trở về Hà Nội, sau khi xác nhận sức khỏe ông cụ Mộc không có vấn đề gì, mấy người mới đánh tan nghi ngờ về y thuật của Đường Tuấn. Vốn Mộc Nhược Phùng cũng không coi trọng việc này, nhiều lắm cũng chỉ xem Đường Tuấn như một vĩ bác sĩ giỏi. Nhưng chú Long vệ sĩ của ông cụ lại nói Đường Tuấn là cao thủ Tông Sư gì đó, bảo bọn họ đừng chọc giận Đường Tuấn.
Là người thừa kế của nhà họ Mộc danh gia hào môn hàng đầu, Mộc Nhược Phùng tất nhiên cũng biết đến sự tồn tại của giới võ đạo, cũng từng nghe nói về việc phân chia các võ giả. Ông nội của anh ta cũng vì có cao thủ Tông Sư như chú Long bảo vệ mới có thể sống sót sau vô số lần bị ám sát suốt bao nhiêu năm. Lúc đó Mộc Nhược Phùng mới biết được sự đáng sợ của Đường Tuấn, cũng may khi đó anh ta không làm ra hành động gì quá đáng với Đường Tuấn, nếu không thì đã kéo đến một vị Tông Sư làm kẻ địch lớn cho nhà họ Mộc!
Còn về Tĩnh Yên, vì là con gái nên sớm muộn gì cũng phải gả cho người ta, vì vậy nhà họ Mộc không định nói cho cô ta biết những chuyện này. Thật không ngờ, hôm nay Mộc Tĩnh Yên lại dám nói chuyện với Đường Tuấn như vậy, suýt chút nữa khiến tim Mộc Nhược Phùng nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Phải biết rằng cả nhà họ Mộc từ trên xuống dưới chỉ có một vị cao thủ Tông Sư là chú Long luôn theo sát bảo vệ ông nội anh ta, cùng lắm là cộng thêm mười mấy vị cao thủ nội công, Nhưng nếu có một vị cao thủ Tông Sư thật sự muốn chiến đấu đến chết với bọn họ, e rằng các thành viên cấp cao trong nhà họ Mộc ngày nào cũng phải sống trong bất an lo sợ. Suy cho cùng nhà họ Mộc có gần trăm người, liệu chú Long có thể bảo vệ được mấy người?