Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau mấy lần bị Mộc Tĩnh Yên và Phạm Vương liên tiếp chế giễu khiêu khích, cho dù có là phật tổ cũng sẽ nổi giận.
<
“Kiêu ngạo! Cậu thật sự tưởng mình là Tông Sư à!” Phạm Vương hừ lạnh một tiếng, bàn tay dày rộng như quạt hương bồ đánh về phía Đường Tuấn.
Advertisement
Mộc Nhược Phùng và Mộc Tĩnh Yên sớm đã lùi lại một bước, nhưng khi Phạm Vương ra tay khí lực vẫn truyền đến làm mặt bọn họ đau rát! Trong mắt Mộc Nhược Phùng càng lộ ra vẻ kinh ngạc!
“Không nhờ võ đạo của Phạm Vương vậy mà lại tu luyện đến cảnh giới cao thâm như vậy. Nhà họ Phạm có anh ta và Phạm Trùng, trong các gia tộc danh môn ở Hà Nội e là không có bao nhiêu đối thủ.” Mộc Nhược Phùng thầm nói.
Mặc dù anh ta biết Đường Tuấn là cảnh giới Tông Sư, nhưng hoàn toàn không biết được sự kinh khủng của cảnh giới Tông Sư. Mà uy lực lúc Phạm Vương động thủ lại mạnh mẽ như vậy, anh ta tự nhiên sẽ nghiêng về Phạm Vương.
Trong mắt Mộc Tĩnh Yên lộ vẻ khoái trá, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh không chút che giấu.
“Aiz.” Đường Tuấn thở dài.
Đối diện với một chưởng khiến người ta kinh ngạc của Phạm Vương, anh nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Cánh tay của anh không thô to, trước cánh tay to như bắp chân của Phạm Vương lại càng không đáng kể, như thể chỉ cần đối phương vừa dùng sức là có thể bẻ gãy cánh tay anh. Rất nhiều người ở đó đã nhắm chặt hai mắt, không nỡ nhìn thấy cảnh tượng này.
“Đắc tội ai không được, lại cứ phải đắc tội vị sát tinh này của nhà họ Phạm, cậu trai này ngày hôm nay chỉ sợ là phải nằm mà ra khỏi đây mất.”
Trong tiếng thở dài của mọi người, bàn tay của Đường Tuấn và Phạm Vương đập vào nhau. Tiếp đó một âm thanh “rắc rắc” tiếng xương vỡ vụn vang lên rõ ràng bên tai họ, sau đó là vẻ mặt trắng bệch và tiếng hét thê thảm của Phạm Vương.
“Á a a!” Toàn bộ xương cánh tay của Phạm Vương bị đánh nát, rũ xuống.
Anh ta ôm đầu vai, sắc mặt tái nhợt, những giọt mồ hôi to chừng hạt đậu lăn dài trên trán, đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Võ đạo của anh ta là học từ một vị sư phụ tục gia ở Tây Nam Kim Cương tự. Dựa vào sức mạnh thể chất của mình, anh ta tự tin có thể đánh gãy tấm thép dày hai ngón tay chỉ bằng một chưởng. Nhưng trước mặt Đường Tuấn, cánh tay anh ta lại dễ dàng bị bẻ gãy giống như đũa vậy, ngay cả người thầy Nội Kình Điên Phong của anh ta cũng không có sức mạnh khủng khiếp như vậy!
Chẳng lẽ người trước mắt này thật sự là cao thủ Tông Sư?
Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu Phạm Vương.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Phạm Vương gầm lên!
“Bây giờ mới hỏi đến, muộn rồi!” Đường Tuấn nói: “Vừa nãy anh nói muốn phế hai tay hai chân của tôi, vậy tôi bèn trả lại cho anh!”
Nói xong, anh đánh ra một trưởng trước, tiếp đó dùng chân phải đá ra một tia điện, lần lượt đáp xuống cánh tay và chân còn lại của Phạm Vương. Động tác rất nhanh, khiến Phạm Vương chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái.