Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thì ra đây mới là Đạo Tạng thật sự, quả nhiên là chữ như châu ngọc, khó trách chưa từng nghe nói có đại thiên sư thế hệ nào của núi Yên Tử ngộ ra đạo pháp từ trong đó.” Đường Tuấn thì thào nói.
Advertisement
Nếu để bọn người Thiên Sư Đạo của núi Yên Tử biết được bí mật của "Đạo Tạng", chắc chắn sẽ không để "Đạo Tạng" trong tàng kinh các, chứ đừng nói là để Đường Tuấn công khai xem qua. Có lẽ đối với bọn họ, "Đạo Tạng" mang tính biểu tượng nhiều hơn, trong truyền thuyết nói khởi đầu của tất cả đạo pháp đều không tồn tại. Cũng chính vì như vậy mới có được cơ duyên ngày hôm nay của Đường Tuấn.
“Nhưng mà vẫn không nghĩ ra được cách để phá vỡ sự trói buộc của thân xác.” Sắc mặt Đường Tuấn hơi thay đổi, kiến thức hiện tại của anh thậm chí còn vượt qua tổng nhiều thế hệ tổ sư của núi Yên Tử cộng lại, nhưng vẫn không nghĩ ra cách thoát khỏi sự trói buộc của Đạo Thể, có thể thấy được sự trói buộc của Đạo Thể vững chắc như thế nào!
Anh xoa ấn đường, ngọc trụ vẫn lơ lửng trong thức hải, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Vốn dĩ anh cho rằng ngọc trụ chỉ là vật tưởng niệm của tổ sư Đường Phúc, tuy rằng uống vào huyết quả giúp anh luyện thành Đạo Thể, nhưng anh vốn cũng không quan tâm lắm. Bây giờ xem ra, lại chính là bảo vật. Nếu không có ngọc trụ, hôm nay anh cũng không thể có được thu hoạch như vậy.
Trong lòng anh có rất nhiều câu hỏi, nhưng không ai có thể giải đáp được.
Ngọc trụ đi cùng tổ sư Đường Phúc, thời gian trôi qua quá lâu, sợ là trên đời này không ai có thể tìm ra đáp án.
Tâm trí anh chuyển động, một loạt âm thanh trào dâng trong cơ thể anh, như thể các vị thần cổ đại đang đánh trống thiêng, lại giống như đội quân đang tấn công, mang theo sức mạnh và ý chí bất diệt.
Đường Tuấn khẽ cau mày.
Kể từ khi anh tu luyện võ đạo, những gì anh học được và tu luyện có hơi hỗn loạn. Hình Ý, Bát Quái, Thái Cực,... rất nhiều loại võ đạo anh đều đã từng tiếp xúc và luyện tập, những thứ này dĩ nhiên đã giúp anh mở mang kiến thức, nhưng đồng thời cũng khiến võ đạo của anh không thuần khiết, vô hình chung đã tạo thành hạn chế cho anh.
Trong võ đạo nếu muốn thẳng tiến không lùi, phải dựa vào hai chữ “thuần khiết”. Lúc đầu Đường Tuấn vẫn chưa nhận ra quan hệ lợi hại trong đó, nhưng lần này sau khi đọc qua nhiều kinh sách, nắm được chín mươi chín chữ đạo, trong lòng anh mới dần dần sáng tỏ, đã có được một hệ thống tu luyện và mạch võ đạo hoàn chỉnh. Tích hợp thông hiểu nhiều môn võ học, trở thành cái của riêng mình.
“Ban đầu tôi đã tu luyện kết hợp công pháp điểm mạnh của nhiều môn võ. Nhưng từ nay về sau, tôi đã bước lên một con đường mới, mặc dù không hiểu biết, nhưng lại có hy vọng sẽ thành công.”
Đường Tuấn có cảm giác, sức mạnh trước kia của anh phần nhiều là dựa vào uy lực của Đạo Thể, phương pháp có chút đơn lẻ. Nhưng sau ngày hôm nay, võ đạo và thuật pháp của anh đều đã đứng hàng đầu so với những người cùng lứa, không thua kém gì những thiên tài xuất thân danh gia đại phái như Mục Phương, Trương Tĩnh Hòa, xét về tiềm năng thì anh còn vượt xa bọn họ, có cơ duyên được nhìn thấy võ đạo tuyệt đỉnh!
Có rất nhiều năng lực tiềm tàng và thần kì trong cơ thể con người, nhưng đa số mọi người đều không biết cách mở khóa chúng. Mà việc tu luyện võ đạo, chính là đang dần dần mở ra những kho tàng này. Nhưng tốc độ tiến hóa này rất chậm, những cao thủ cảnh giới Thần Hải dày công tu luyện gần trăm năm cũng không mở ra được bao nhiêu, như một thế giới nhỏ trong cơ thể, Lăng Không Hư Độ Đẳng có thể một trong những kho tàng trong cơ thể.