Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thằng bé vừa hơi cố sức nắm lấy hai thùng gỗ lớn kia, vừa nhìn về phía mấy người Đường Tuấn nói: “Anh, các anh nhanh xuống núi đi. Minh Thời sư huynh thật sự là có biết đạo pháp, anh không phải đối thủ của anh ta đâu. Yên tâm, em không sao.”
Advertisement
Tình cảnh này hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra, ngày trước cũng có du khách không vừa mắt trách móc ba người Minh Thời. Thế là khi Minh Thời sư huynh thi triển đạo pháp ra, những du khách đã lên tiếng kia lập tức lộ ra vẻ mặt cung kính, cuối cùng chán nản mà xuống núi.
Đường Tuấn khẽ lắc đầu, trên người Minh Thời trước mặt quả thật là có chút chấn động yếu ớt của pháp lực. Xét về thực lực, giống như võ giả vừa luyện được nội kình. Lại phối hợp với danh hiệu núi Yên Tử, quả thực là rất có thể hù dọa được người khác. Đáng tiếc, hiện tại Đường Tuấn ngay cả chưởng giáo Thiên Sư của Thiên Sư Đạo còn không sợ, làm sao có thể sợ một tên tiểu đạo sĩ vừa học được tu đạo không bao lâu.
Minh Thời thấy Đường Tuấn vẫn không có ý định rời đi, hừ lạnh một tiếng. Hai tay của anh ta bấm niệm thần chú, bảy tám giây sau, một ngọn lửa hình tròn lớn to bằng nắm tay xuất hiện trên tay trái của anh ta, mầm lửa lắc lư nhẹ trong gió bất ổn, sắc mặt Minh Thời có chút tái nhợt, hiển nhiên là vẫn còn chưa khống chế được thuật pháp này một cách nhuần nhuyễn. Nhưng không thể nghi ngờ đây thật sự là đạo pháp.
Hai tên đạo sĩ trẻ tuổi phía sau anh ta thấy được, hai con mắt sáng lên, lộ ra vẻ mặt sợ hãi và hâm mộ.
Trên mặt Linh Thời lộ ra vẻ đắc ý, tay phải bóp nhẹ, một ngọn lửa nhỏ bị anh ta lấy ra từ bên trong ngọn lửa hình tròn kia, ngọn lửa bốc cháy ở trên đầu ngón tay của anh ta. Anh ta ngạo nghễ nói: “Không phải các người muốn kêu bất công thay thằng bé sao? Hiện tại thì thế nào?”
Cong ngón tay búng một cái, ngọn lửa trên đầu ngón tay lập tức bắn về phía Tạ Phù Diệu. Tốc độ cũng không nhanh, nhưng Tạ Phù Diệu cũng không dám tránh.
“Hi vọng đợi lát Minh thời sư huynh nữa hết giận, sẽ không cần ra tay với bọn họ. Cùng lắm thì mình nằm trên giường mấy ngày là được rồi.” Tạ Phù Diệu ở trong lòng thở dài một tiếng, chuẩn bị nhận lấy thương tổn của ngọn lửa sắp đến, để cho Đường Tuấn bọn họ bình yên rời đi.
Con mắt Đường Tuấn nhắm lại, đang chuẩn bị ra tay. Bỗng nhiên trong lòng của anh khẽ động, khí thế biến mất.
Hu!
Một bóng dáng vô song nhanh chóng điên cuồng lao từ trên núi xuống, một đường bụi mù cuồn cuộn nổi lên, sau đó Minh Thời và kể cả hai đạo sĩ phía sau anh ta cùng một chỗ bị đánh bay ra ngoài, ngọn lửa đang bay về phía của thằng bé cũng bị dập tắt theo, tiêu tan vào trời đất.
Bụi mù tản đi, một vị hòa thượng trẻ tuổi mặc tăng bào màu vàng đứng ở vị trí vốn dĩ là của đạo sĩ Minh Thời.
“Đây là.” Tiểu đạo đồng Phụ Dao Diệu giật mình ngay tại chỗ, hai thùng gỗ lớn trong tay rơi xuống trên mặt đất phát ra hai tiếng “Thùng thùng”.
Mà ba người Minh Thời bị đánh bay ra ngoài gần mười mét trên miệng mang theo vết máu, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như bị đánh đến nổi lệch vị trí, vô cùng khó chịu. Ba người đỡ lấy lẫn nhau, khó khăn đứng dậy, sợ hãi nhìn về phía người tới.
Hòa thượng trẻ tuổi kia có một dáng vẻ hết sức bình thường, bờ môi mím thật chặt, mang theo vẻ lạnh lẽo như lưỡi đao. Nhưng bất chợt hòa thượng trẻ tuổi nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra răng trắng như tuyết, loại cảm giác lạnh lẽo kia lại biến mất không còn tung tích, ngược lại khiến cho người ta có một cảm giác ngây ngô giả điên.