Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng mà Trương Tín Triết hoàn toàn không nghe anh ta cầu xin, núi Yên Tử vất vả lắm mới có thể đưa vị hung thần Đường Tuấn này rời đi, nhưng mấy người kia không biết sống chết, lại dám mở miệng chửi bới. Hơn nữa còn để Hòa Thượng Yên Tử nhìn thấy tình cảnh không thể chịu được như thế của Thiên Sư Đạo, Trương Tín Triết lúc này cũng đã có ý định giết người!
Ông ta vung tay áo bào lên, một luồng lực lượng vô hình đánh vào trong cơ thể của ba người, dứt khoát phế đi căn cốt tu đạo của ba người.
Advertisement
“Tung pháp thuật ra hại người. Núi Yên Tử ta không có các học trò như vậy, các ngươi hãy đi xuống núi đi.” Trương Tín Triết không thèm quan tâm chút nào, thanh âm lạnh lẽo như băng, mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Minh Thời vô cùng đau đớn, anh ta cảm nhận được rõ ràng nguyên khí trời đất cộng hưởng cùng với mình bị cắt đứt, một chút pháp lực vất vả lắm mới tu luyện ra được không còn sót lại chút gì. Căn cốt tu đạo cũng bị phế, cuộc đời này không có duyên với tu đạo, anh ta chỉ có thể làm người bình thường.
“Tại sao?” Minh Thời thấp giọng gào thét, đã gần như là mất hết lý trí. Anh ta đến bây giờ vẫn không biết tại sao chuyện hôm nay lại thành ra tình hình như thế này. Tạ Phù Diệu chỉ là một đứa bé không ai cần, mà anh ta đã có thể tu đạo. Trong lòng anh, một trăm đứa trẻ như Tạ Phù Dao cũng không sánh nổi anh, nhưng chưởng giáo lại vì Tạ Phù Diệu mà phế bỏ anh ta.
Nhưng mà là không ai để ý tới anh ta, ngay cả Trương tín Triết cũng chẳng muốn nhìn.
Đường Tuấn đi ra từ trong đám người, đi tới trước mặt Tạ Phù Diệu, đỡ cậu ta dậy.
“Cậu tên là Tạ Phù Diệu sao?” Đường Tuấn hỏi.
Tạ Phù Diệu không biết gì gật đầu, cậu ta giống như rơi vào sương mù, không biết đang xảy ra chuyện gì.
“Tên rất hay. Gió lốc lên chín vạn dặm, thầy cậu có kỳ vọng rất lớn vào cậu.” Đường Tuấn dịu dàng nói.
Tạ Phù Diệu lắc đầu, hốc mắt ửng đỏ, nói: “Nhưng em lại không có cách nào để tu đạo, trưởng lão bên trong quán nói em không có tiềm chất và căn cốt để tu đạo, suốt đời cũng không thể luyện ra được pháp lực, chỉ có thể làm người bình thường.”
“Nói bậy nói bạ!” Đường Tuấn quát khẽ, thanh âm như chuông sớm trống chiều, gõ vào trong lòng Tạ Phù Diệu, khiến cậu ta tỉnh ngộ! Anh nhìn cặp mắt trong veo của Tạ Phù Diệu, nói từng câu từng chữ một: “Thế giới này, ai cũng có thể tu luyện!”
Tạ Phù Diệu bị ánh mắt của Đường Tuấn nhìn làm cho run sợ không thôi, cậu ta đã gặp qua rất nhiều trưởng lão có pháp lực cao thâm bên trong Thiên Sư Đạo, nhưng lại không có người nào có thể so sánh được với người anh trước mắt này. Mặc dù câu nói “Ai cũng có thể tu luyện” này rất vô lý, nhưng lúc này cậu ta lại có chút tin tưởng.
Đường Tuấn cũng không phải là đang an ủi tạ Phù Diệu.
Phật gia có nói: Chúng sinh bình đẳng.
Như thế nào là bình đẳng, chính là ai cũng có cơ hội thành phật.