Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người dẫn đầu có lẽ ba mươi tuổi, cao gần một mét chín, sức khỏe có chút to lớn mạnh mẽ, trên người lộ ra hơi thở lạnh lùng. Những vệ sĩ khác nhìn về phía cậu ta ánh mắt đều không tự chủ được mà mang một chút e ngại. Nhìn dáng vẻ, cậu ta chắc hẳn là đội trưởng của đám vệ sĩ này.
Thành Đại Hải nghe vậy, gật đầu nói: “Đã tốt rồi. Hôm nay chúng ta sẽ lên đường về nhà.”
Advertisement
Người đàn ông này tên là Phó Cường, là ông ta dùng giá cao thuê tới từ đoàn lính đánh thuê ở nước ngoài, đặc biệt phụ trách an toàn của ông ta và Thành La Vân.
Phó Cường nhẹ nhàng gật đầu, phân phó liên tiếp mấy mệnh lệnh, một đám vệ sĩ đều tự đi chuẩn bị. Mà cậu ta không hề rời đi, ngược lại chủ động tới chào hỏi Trình Vân Thiên, lộ ra một nụ cười tự nhận là ôn hòa, nói: “Cô Trình, tôi tên là Phó Cường, tôi từng làm việc cho đoàn lính đánh thuê Vũ Lâm ở nước ngoài mấy năm. Không biết cô Trình đến từ nơi nào?”
Năng lực từ trên người của Trình Vân Thiên, Phó Cường cảm giác được không tầm thường, khí tức trên người tình cờ lộ ra ngoài chắc chắn không yếu hơn cậu ta, lớn lên xinh đẹp động lòng người như vậy, đương nhiên cậu ta muốn kết bạn một chút, nói không chừng còn có thể tạo ra một đoạn tươi đẹp.
Theo Phó Cường thấy, dáng dấp của mình không tệ, lại có thực lực mạnh mẽ. Không phải con gái sùng bái nhất là cường giả sao, giống như Thành La Vân, mình chỉ tình cờ giảng dạy cho cô ta mấy chiêu, cô nhóc này lại sùng bái đến mức kinh khủng, ngày nào cũng theo sau lưng cậu ta, muốn cậu ta chỉ dạy võ kỹ.
Cô nhóc Thanh La Vân này làm sao có thể so sánh được với cô gái trưởng thành như Trình Vân Thiên, cho nên khi vừa nhìn thấy Trình Vân Thiên, cậu ta cũng có chút động lòng, không thể chờ đợi muốn làm quen một chút.
“Chưa từng nghe tới.” Trình Vân Thiên nhíu mày, thản nhiên nói, dứt khoát từ chối Phó Cường.
Bản thân cô là đại tiểu thư của nhà họ Trình ở phương Nam, thân phận cao quý tới cỡ nào, có lẽ cũng có đoàn lính đánh thuê có thể làm cho cô nhớ tới, nhưng cũng là mấy người đứng đầu ở giới lính đánh thuê. Còn Phó Cường nói tới đoàn lính đánh thuê Vũ Lâm gì đó, cô thật sự là chưa từng nghe tới.
Phó Cường nghe vậy, sắc mặt trở nên có chút khó coi. Cậu ta cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười, chuẩn bị giải thích một chút với Trình Vân Thiên về lai lịch của đoàn lính đánh thuê Vũ Lâm, đã từng cùng cậu ta lập nên chiến tích huy hoàng.
“Đi thôi. Tôi có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.” Đường Tuấn bỗng nhiên nói chuyện, cắt đứt ý nghĩ của Phó Cường.
Thành Đại Hải vội vàng nói: “Ngài Đường, mời tới bên này.”
Nói xong, liền ở phía trước dẫn đường.
Trình Vân Thiên có chút lo lắng nhìn Đường Tuấn, rất tự nhiên mà kéo tay của anh lại, nói: “Không sao chứ?”
Sắc mặt Đường Tuấn nhìn có chút tái nhợt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Đầu tiên là truyền đạo, sau đó lại mất đi một giọt máu tươi, hơn nữa trước khi đi còn đối kháng tinh thần với hòa thượng câm điếc kia, khiến cho Đường Tuấn nhìn có chút suy yếu.
Thành La Vân ở một bên khác đỡ lấy Đường Tuấn, nói: “Ngài Đường, lần này cha tôi lái xe RV tới, anh ở chỗ này nghỉ ngơi đi.”