Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành Đại Hải nói: "Nếu là công ty khác, đương nhiên tôi sẽ không giận giữ như vậy. Chỉ là công ty này đã từng tìm đến tôi để nói chuyện hợp tác, nhưng tôi nghe người ta nói tiền vốn của bọn họ có vấn đề, mà làm ăn cũng không sạch sẽ. Cho nên ngay lập tức tôi đã từ chối hợp tác với bọn họ."
Chân mày của anh ta cau lại, ngữ khí nghiêm nghị nói: "Hơn nữa ngay lúc tôi đang nghi ngờ về bệnh tình của La Vân thì họ cũng đã tạo mối quan hệ với công ty thuốc Long Đức. Lúc ấy La Vân tham gia tranh tài ở cuộc thi Taekwondo cũng chính là do bọn họ tài trợ cho ban tổ chức, bây giờ nhớ đến mới thấy trong đó còn rất nhiều điểm đáng ngờ, chẳng qua là lúc đó tôi bận nhiều chuyện khác cho nên cũng không để ý."
Advertisement
"Hóa ra là như vậy." Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.
Thành Đại Hải sốt ruột vì con ốm, thế mà bây giờ đã bị cấp dưới cướp mất công ty, cũng rất có thể đối tác sẽ làm tổn hại đến con gái của anh ta, cũng khó trách được Thành Đại Hải tức giận như thế.
"Ông chủ, có khả năng chuyện này không dễ xử lý." Phó Cường lên tiếng nói.
Ánh mắt của Thành Đại Hải, Thành La Vân lập tức nhìn về phía cậu ta, trong lòng Phó Cường có chút đắc ý, nói: "Ông chủ, anh có còn nhớ rõ người vệ sĩ đi bên cạnh ông chủ của công ty thuốc Long Đức bấy giờ không?"
Thành Đại Hải suy nghĩ một lát, Nói: "Ý cậu nói là Sơn Bá?"
Phó Cường gật đầu, nói: "Nếu như tôi đoán không nhầm, rất có thể Sơn Bá là một cao thủ võ thuật, mà thực lực so với tôi thì mạnh hơn rất nhiều."
"Cao thủ võ thuật." Sắc mặt Thành Đại Hải hơi biến đổi, nhìn về phía Đường Tuấn.
Mấy ngày này, anh có biết đến một cao thủ võ thuật rất khủng bố.
Có thể bay lên không trung hàng mấy chục mét! Thậm chí có thể triệu hồi sấm sét, giống như thần tiên vậy!
Trước đây ngay cả nghĩ anh cũng không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ thật sự lại xảy ra với anh.
Nếu là vị Sơn Bá kia đáng sợ giống như lời Đường Tuấn đã nói, vậy ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng không có.
Vẻ mặt Đường Tuấn lại trở lại bình thường.
Khi mới gặp Phó Cường, ngay lập tức anh đã nhìn ra lực lượng của đối phương đang trong giai đoạn nội lực trung kỳ, cho nên cũng không có gì quá bất ngờ khi cậu ta biết về giới võ thuật.
Phó Cường nhìn thoáng qua Trình Vân Thiên, giọng điệu có phần ngạo nghễ, nói: "Ông chủ, giới này cũng không an toàn như anh tưởng tượng đâu. Anh cũng không cần biết giới võ thuật là cái gì, chỉ cần biết rằng người trong giới võ thuật đều không phải loại tầm thường, một người bình thường như anh không thể có võ công như vậy, chọn đại một người trong giới võ thuật cũng có thể giết người vô cùng nhẹ nhàng mà không để lại chút dấu vết nào. Mà tôi, cũng là một cao thủ võ thuật!"
Chính miệng cậu ta nói điều này, chắc chắn sẽ khiến Thành Đại Hải vô cùng bất ngờ, dọa đến bật ngửa ra đất. Nhưng không ngờ tới Thành Đại Hải chỉ hơi run sợ một chút, ngay cả cô bé Thành La Vân cũng không quá bất ngờ.
Đương nhiên Phó Cường không biết bọn họ đã gặp phải thứ gì trên núi Yên Tử, trong lòng của cậu ta giận dữ, nói: "Ông chủ, chắc là anh còn không biết người trong giới võ thuật mạnh đến mức nào đúng không? Cho nên mới có thể bình tĩnh như thế."