Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Kể cả khi bị thương Lão Yến cũng có năng lực đó, nếu sau khi khôi phục hoàn toàn, không biết sẽ khủng bố đến mức nào nữa. Mọi người đều nói chủ tịch của tập đoàn Mân Thanh là cao thủ thần bí, sử dụng thủ đoạn như tiên. Ồ, đoán chừng đến lúc đó nếu như anh ta ra tay cũng không nhất thiết phải là đối thủ của Anh." Trang Long Sinh uống một ngụm rượu, trong mắt có vẻ hưng phấn.
Advertisement
Vừa nghĩ tới tập đoàn Long Đức sắp bộc lộ tài năng, Trang Long Sinh cảm thấy phấn khích.
Rạng sáng ngày thứ hai, ngay lập tức Thành Đại Hải gửi một chiếc thiệp mời cho Đường Tuấn. Còn Vương Hồng Huy, tạm thời bị Thành Đại Hải cho giam lỏng, tịch thu điện thoại và tất cả các công cụ truyền tin khác.
Trình Vân Thiên và Thành La Vân thì ở trong sân đấu võ. Đương nhiên, Trình Vân Thiên cũng không sử dụng nội công, chỉ là sức mạnh thuần túy đã khiến cho Thành La Vân phải giật gấu vá vai, vô cùng chật vật. Trình Vân Thiên tu tập võ thuật giống như hòa mình vào công pháp võ thuật, không thể nào mang đi so sánh với Taekwondo.
Đường Tuấn thì ngồi ở trên ghế, tắm nắng sớm. Máu trong cơ thể lưu thông, các mạch máu toàn thân được thông suốt. Bên trong nội tâm, Đường Tuấn có thể nhìn thấy kinh mạch của mình phát ra thứ ánh sáng, như là được bôi một lớp bột bạc, vô cùng thần kỳ.
"Thần Tàng quyết là do một mình tôi sáng tạo ra, không ai được tham khảo phương pháp. Dựa theo suy nghĩ của tôi, càng tu luyện thì càng uyên thâm, có thể từng bước mở ra kho báu bên trong cơ thể. Nhưng cho dù hiện tại tu vi của tôi quá nhỏ bé, chỉ giống như một người mù đi qua sông, chỉ có thể cố gắng từng bước từng bước một." Đường Tuấn nhắm mắt lại suy nghĩ.
Mặc dù mỗi thời khắc anh đều tiếp thu được nhiều điều mới, nhưng những hiểu biết này đòi hỏi anh phải dần dần cố gắng. Đường đi vào núi của ngày mai ngày mốt còn cất giấu vô số những báu vật, nhất định Đường Tuấn phải từ từ khám phá, xuất hiện một điều kỳ diệu nào đó, sinh ra bản lĩnh thần thông, mới có khả năng được đứng ở trên đỉnh.
"Đừng đánh nữa. Chị Trình, cô đang sử dụng võ công gì vậy. Rõ ràng cháu muốn đánh vào cánh tay của cô, mà tại sao khi vừa chạm đến tay của cô thì ngay lập tức tự mình trượt sang một bên. Đúng thật là bực mình quá đi." Thành La Vân vô cùng buồn bã, chu cái miệng nhỏ, đứng ở một chỗ nghĩ linh tinh.
Trình Vân Thiên cười nói: "Cái này gọi là Thái Cực."
Trình Tuấn Vũ vốn sinh ra trong gia đình Thái Cự, Trình Vân Thiên nhận được được sự hướng dẫn tận tình của ông ra, cho nên đã nhuần nhuyễn tất cả các chiêu thức trong Thái, so với cái được gọi là Thái Cực Quyền trên tv thì không biết nó mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Đôi mắt Thành La Vân lóe sáng, nói: "Thái Cực, cháu có thể học được không? "
Nha đầu nhỏ bé này từ khi lên trên núi Yên Tử nhìn thấy Đường Tuấn cưỡi gió, đánh bại đại thiên sư Trương Tín Triết, sau đó càng ngày càng nghe nhiều về giới võ thuật, cô bé vốn không an phận cho nên càng khó nhịn được, dường như mỗi lần giao chiến với Trình Vân Thiên đều sẽ quấn lấy cô ta bảo "chị Trình" truyền lại công pháp võ thuật cho.
Trình Vân Thiên thở dài, nói: "Công pháp thì không thể truyền lại. Những nếu cháu thực sự muốn học Thái Cực, chờ khi cô về nhà họ Trình hỏi qua ông nội của chị rồi tính tiếp."
Truyền lại công pháp là chuyện lớn! Đây là sự đồng thuận!