Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ninh Đình Trung và u Dương Hồng Phượng liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Từ khi u Dương Hồng Phượng làm bạn gái anh ta, thì vệ sĩ đi theo anh ta ra ngoài cũng giảm bớt đi. Dù sao u Dương Hồng Phượng cũng có nội lực vô cùng mạnh mẽ, một mình đánh mười tên vệ sĩ tinh nhuệ cũng không thành vấn đề. Ban đêm còn có thể đích thân bảo vệ, đây chắc canh là vệ sĩ mà đàn ông hằng mơ ước. Cho nên Ninh Đình Trung cũng không sợ Trang Long Sinh sử dụng thủ đoạn gì.
Advertisement
"Tổng giám đốc Ninh, nghe nói chủ tịch của anh là một chuyên gia, gần giống như thần tiên vậy. Không biết đây có phải thật hay không? Nếu có cơ hội, anh có thể giới thiệu cho chúng tôi một chút được không." Đi vào bên trong phòng hội nghị, Trang Khiết Nhuần đột nhiên hỏi.
Ninh Đình Trung nhíu mày lại, trầm giọng nói: "Đây đều là tin đồn nhảm nhí, không nên để ý tới."
Bây giờ thân phận của Đường Tuấn không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên anh ta cũng không muốn nói thêm, lại để cho người ta phải suy nghĩ nhiều.
Hai cha con nhà họ Trang nghe vậy, đầu tiên là kinh hoảng rồi nói xin lỗi, đáy mắt lại toát ra vẻ vui mừng. Chỉ cần không phải là cao thủ võ thuật, vậy thì có cái gì mà phải sợ, huống chi bây giờ tập đoàn Long Đức còn có Lão Yến bảo kê.
"Anh Đường, anh có phát hiện điều gì bất thường không? Anh có nhìn thấy vị Lão Yến kia không?" Thành Đại Hải trở về bên cạnh Đường Tuấn, hỏi.
Đường Tuấn lắc đầu, ánh mắt đang nhìn về phía Ninh Đình Trung đột nhiên chuyển phương hướng, tựa hồ đang suy nghĩ về điều gì.
"Vậy làm sao bây giờ?" Thành Đại Hải có chút lo lắng.
Vị Lão Yến kia đã làm cho anh cảm thấy lo lắng suốt cả một ngày.
Bây giờ Đường Tuấn lại thấy tốt, nếu Đường Tuấn rời đi, bọn họ sẽ phải đối phó như thế nào với hai cha con nhà họ Trang và vị lão Yến kia?
"Tôi muốn đi xem một chút." Đường Tuấn bỗng nhiên nói.
Trong lòng anh đột nhiên có chút buồn vực, vừa rồi cuộc nói chuyện giữa hai cha con nhà họ Trang và Ninh Đình Trung anh đều nghe rõ, luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ điều gì đó. Chí ít vị lão Yến kia cũng là người luyện võ trung kỳ ở Cảnh Giới Chân Khí, không phải người u Dương Hồng Phượng có thể ứng phó. Ninh Đình Trung là một trong số ít người bạn của anh, cho nên Đường Tuấn không thể đưa mắt nhìn anh ta gặp chuyện.
Thành Đại Hải khẽ giật mình, do dự nói: "Anh Đường, chuyện này không được đâu. Nhà họ Trang và tổng giám đốc Ninh đang nói chuyện, nếu chọc giận tới tập đoàn Mân Thanh, tôi sợ sẽ có kết cục không tốt. Hay là, chúng ta đợi bọn họ xong rồi hẵng lên."
Đường Tuấn lắc đầu, cười nói: "Tính cách của tên mập ú kia rất được."
Thành Đại Hải nghe vậy, nhanh chóng quan sát hướng bốn phía, nói: "Anh Đường, thật sự không thể nói như vậy được. Tôi nghe nói tổng giám đốc Ninh ghét nhất người khác gọi anh ta như vậy. Nghe nói toàn bộ tập đoàn Mân Thanh, mỗi người chủ tịch mới có thể gọi anh ta như vậy, còn những người khác ngay cả tổng giám đốc Dương cũng không dám gọi như vậy. Nếu chút nữa có ai đó nghe được rồi nói lại với tổng giám đốc Ninh bên, thì xong đời luôn đó."
Cảm giác bất an trong lòng Đường Tuấn càng dâng lên cao trào, cũng lười giải thích với Thành Đại Hải, trực tiếp đi thẳng về hướng cầu thang kia.
Nhìn thấy Đường Tuấn vẫn cố chấp như vậy, trong lòng Thành Đại Hải có hơi giận dữ. Nhưng nghĩ đến bây giờ Đường Tuấn đang móc nối với nhà họ Thành, anh ta đành phải kiên trì đi theo.