Chương 1907 Giang Nghĩa lại không có phản ứng quá lớn. Cho dù được chia phòng với ai, thì vấn phải liều mạng chiến đấu. Là Hứa Tấn cũng tốt, là người khác cũng được, trong lòng Giang Nghĩa không có bất kỳ sự khác biệt nào. Cùng với tiếng còi vang lên, đếm ngược một tiếng chính thức bắt đầu. Ba phòng khác đã lập tức đánh nhau, mọi người đều liều mạng chiến đấu vì một suất duy nhất, chỉ có phòng mấy người Giang Nghĩa có chút khác thường. Bởi vì mọi người đều sợ thực lực của Giang Nghĩa, cuối cùng ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người Giang Nghĩa. Theo như bọn họ, không giải quyết được Giang Nghĩa thì không ai có thể đi ra khỏi căn phòng này. Mười người còn lại, không cần lên tiếng thương lượng đã chủ động liên minh với nhau. “Giang Nghĩa, hình như nhân duyên của anh hình như không được tốt lắm.” Hứa Tấn cười haha nói. Giang Nghĩa cởi áo khoác ngoài ném xuống đất, hai tay đều được quấn băng, thở dài, nhìn mười người ở phía đối diện: “Như vậy cũng tốt, tiết kiệm thời gian. Các người cùng lên đi.” Mọi người nhìn nhau. “Haha, Giang Nghĩa, chúng tôi biết anh lợi hại, nhưng người mạnh thì luôn có người mạnh hơn, chúng tôi cũng không phải là những người tầm thường, anh nói như vậy có chút quá coi thường người khác rồi!” Giang Nghĩa lắc đầu: “Anh nhầm rồi, tôi không hề xem thường người khác, bởi vì trong mắt tôi, các anh không được coi là người, chỉ là những cây gỗ mục mà thôi.” “Kiêu căng!” Người luyện võ đều nóng nảy, sao có thể để Giang Nghĩa xỉ nhục như thế này? Lập tức có hai người xông lên. “Động tác của hai người quá chậm.” Giang Nghĩa né người, tránh được một đòn tấn công, sau đó năm đấm nhanh như chớp đã đánh vào bụng dưới của một trong hai người kia. “Cút đi!” Người kia bị một quyền của Giang Nghĩa đánh bay lên trời, đập mạnh vào trần nhà, ngã bịch xuống đất, gãy mất hai cái răng. Những người khác nhìn thấy vậy không khỏi nuốt nước bọt. Đây còn là người sao? Thực lực không cùng một đẳng cấp! “Vẫn còn chưa đủi” “Đến nữa đi!” Giang Nghĩa từng bước đến gần bọn họ, những người kia không còn đường lui, dứt khoát không quan tâm đ ến thứ gì nữa, bảy tám người cùng tấn công về phía Giang Nghĩa. Nắm đấm rơi xuống giống như những hạt mưa. Bốn phương tám hướng, không thể né tránh, cho dù là Giang Nghĩa cũng không thể tránh được những đòn tấn công nhanh và dày đặc như thế này. Vấn đề là, Giang Nghĩa có cần phải tránh không? “Các người đều đang gãi ngứa cho tôi sao?”