Chương 1913 “Ừ, Quốc Đống, ông nội cũng muốn dùng chiêu khổ nhục kế cùng cháu.” “Dùng sao ạ?” “Đơn giản thôi, cháu đến chỗ Giang Nghĩa giả vờ quy hàng , lý do đầu hàng chính là lời đồn ba cháu bị ông nhốt.” Lòng bàn tay Đàm Quốc Đống đổ đầy mồ hôi. Rốt cuộc Đàm Vĩnh Thắng này muốn làm gì? Thật ra, ban đầu kế hoạch của Đàm Quốc Đống là thế này, anh ta ở bên Đàm Vĩnh Thăng suốt bao nhiêu năm qua là để biến “tin đồn’ này thành hiện thực. Chẳng lẽ Đàm Vĩnh Thăng đã phát hiện rồi? Đàm Quốc Đống cau mày hỏi: ‘Ông nội, cháu vấn chưa hiểu ý của ông là gì?” “Thế mà vẫn chưa hiểu à?” Đàm Vĩnh Thăng phá lên cười: “Ông muốn cháu diễn một màn khổ nhục kế, giả vờ đầu hàng Giang Nghĩa, chấp nhận làm gián điệp, ăn cắp thông tin chỗ ông cho cậu ta. Thực chất cháu là gián điệp của ông, moi thông tin và đánh cắp kĩ thuật ở công ty Giang Nghĩa. Quốc Đống, ông muốn cháu đóng vai gián điệp cả hai bên!” Đàm Quốc Đống nuốt nước miếng, thầm nghĩ, lão cáo già này đúng là gian trá, dùng cả chiêu gián điệp hai mặt. Quan trọng nhất là, lý do cho chuyện này lại là “tin đồn” kia. Rốt cuộc Đàm Vĩnh Thắng muốn Đàm Quốc Đống làm gián điệp hai mặt thật, hay là muốn lợi dụng cơ hội này để thử thăm dò lòng trung thành của Đàm Quốc Đống? Anh ta vắt óc suy nghĩ một lúc vẫn không trả lời được hai vấn đề này. Tuy nhiên, có một điều có thể chắc chắn, đó là mục đích của Đàm Vĩnh Thắng không tốt gì cho cam. “Cháu hiểu rồi.” Đàm Quốc Đống đứng lên: “Ông nội, cháu sẽ làm theo lời ông, tìm một thời cơ thích hợp để đầu quân cho Giang Nghĩa và đánh cắp thông tin của họ.” “Khỏi cần tìm thời cơ, đi ngay bây giờ luôn đi” Đàm Vĩnh Thắng nói với vẻ thần bí: “Ông tin Giang Nghĩa sẽ chấp nhận cháu Sau khi nghe câu chuyện của cháu.” t,, Đàm Quốc Đống gật đầu: ‘Vâng, vậy bây giờ cháu đi luôn.” Anh ta xoay người rời khỏi biệt thự nhà họ Đàm mà lòng thấp thỏm vô cùng, chẳng biết lần này đi gặp Giang Nghĩa là phúc hay họa đây. Chắc chắn chuyến đi này sẽ không yên ổn. Sau khi Đàm Quốc Đống đi, quản gia già đi tới, thay bình trà cho Đàm Vĩnh Thắng. “Ông chủ, ông đang thăm dò cậu chủ sao?” “Ha ha, nó mà còn cần thăm dò à?” Đàm Vĩnh Thắng cười nói: ‘Ngay từ ngày đầu tiên nó tiếp cận tôi, tôi đã biết âm mưu của nó rồi. Có bao giờ thằng nhãi này xem tôi là ông của nó đâu? Chỉ biết chúi mũi tìm ra thăng ba vô liêm sỉ của nó thôi.” Quản gia già hỏi: “Thế vì sao ông chủ còn bảo cậu ấy theo phe Giang Nghĩa ạ? Thế chẳng phải là thả hổ về rừng sao? Nếu hai người họ có cơ hội bắt tay với nhau thì chúng ta sẽ nguy hiểm hơn chứ.” “Yên tâm, hai đứa này không hợp tác với nhau được đâu.” Đàm Vĩnh Thẳng nói: “Giang Nghĩa sinh ra đã có tính đa nghị, sẽ không tùy tiện tin tưởng vào Đàm Quốc Đống, còn Đàm Quốc Đống thì lại không biết ý đồ thật sự của tôi nên sẽ không nói toàn bộ cho Giang Nghĩa biết. Hai chúng nó tiếp xúc với nhau sẽ chỉ nghi ngờ lẫn nhau, âm thầm thăm dò thôi chứ không thể nào tâm sự với nhau được đâu.” Ông ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Hơn nữa, đẩy Đàm Quốc Đống đi chỗ khác cũng tốt, khỏi mất công nó hở ra là lại tới văn phòng của tôi. Lỡ để nó tìm được tên điên kia thì mọi chuyện coi như đi tong.”