Chương 1915 Đàm Quốc Đống đáp: “Nguyên văn của ông ta là con sẽ làm gián điệp hai bên, giả vờ đầu hàng nhưng thực chất phải giúp ông †a đánh cắp thông tin của Giang Nghĩa nhằm giết chết cậu ta. Nói thật thì con thấy chuyện này không thể nào đơn giản như vậy. Con nghỉ ngờ ông ta đã biết được động cơ của con, có khi ông ta còn muốn giết cả con cũng nên.” Phải công nhận trực giác của Đàm Quốc Đống rất nhạy bén. Vu Mỹ Lan bàng hoàng: “Con à, mẹ thấy chuyện này gay go quá rồi, mình đừng để tâm đến những chuyện đó được không?” ‘Không được! Con đã sắp điều tra ra tung tích của ba rồi, con không thể bỏ cuộc vào lúc này.” “Đừng… đừng vậy mà con. Con trai, hay con liều một lần, đừng giả vờ đầu hàng Giang Nghĩa mà hãy đầu hàng thật đi. Nếu con và Giang Nghĩa hợp tác với nhau, mẹ tin chắc tụi con sẽ dễ dàng đối phó với ông †a hơn đấy.” Đàm Quốc Đống chẳng nói chẳng rằng. Thật lâu sau, anh ta thở dài, nói: ‘Con cũng từng nghĩ tới cách này rồi nhưng không được. Giang Nghĩa sinh ra đã có tính đa nghỉ, giữa con và cậu ta đã có quá nhiều tranh chấp, cho dù con chân thành muốn hợp tác với cậu ta thì cậu ta cũng không tin con đâu. Hơn nữa, mục tiêu hàng đầu của con là tìm ra tung tích của ba chứ không phải giết lão cáo già kia. Nếu như giết ông ta mà chưa tìm được ba thì… thì con thật sự chẳng biết nên sống sao nữa.” Vu Mỹ Lan hỏi: “Vậy… dự định của con là?” Đàm Quốc Đống ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: ‘Con đã ở bên lão cáo già, giả điên, đóng vai kẻ ngốc bao nhiêu năm qua, thêm lần này nữa cũng chẳng mất gì. Ông ta sai con làm gián điệp hai bên, được thôi, con sẽ làm! Con sẽ giúp lão cáo già này giải quyết để có được sự tin tưởng của ông tai” Kế hoạch này có ổn không? Có thật là như vậy sẽ ổn không? Vụ Mỹ Lan không đành lòng: “Giang Nghĩa cũng giống con, đều số khổ cả. Thậtra ¡ cả hai đứa có rất nhiều điểm giống nhau, chẳng qua là đi đường khác nhau thôi. Cậu †a ở ngoài sáng, con ở trong tối, mục tiêu của cả hai đều là lão cáo già, sao phải giết lần nhau chứ? Sao mẹ có cảm giác ông ta gài con qua đó vì muốn con và Giang Nghĩa đánh nhau sống chết thế nhỉ?” Đàm Quốc Đống bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con đều hiểu những điều này, nhưng chuyện đã đến nước này, con không còn lựa chọn nào nữa. Nếu đã chọn diễn xuất thì nhất định phải diễn đến cùng! Mẹ, mẹ yên tâm, sau khi con diễn xong vở kịch này với lão cáo già, con sẽ lập tức tìm ra ba, không để ông ta quyết định đời con nữa.” Nói thì dễ, làm thì khó. Vụ Mỹ Lan thở dài, bảo: “Mẹ cũng chẳng biết nên giúp con sao. Con trai của mẹ, con hãy bảo trọng nhé.” “Vâng!” “Ừm, nào, ăn cơm đi.” Sáng sớm hôm sau, Giang Nghĩa nhận được một tin động trời: Đàm Quốc Đống đến thăm! Lúc đó Giang Nghĩa còn đang ngồi trong văn phòng bàn bạc với Bạch Dương và Bảo Bình xem nên xử lý chuyện liên quan tới nhà họ Đàm như thế nào, không ngờ Đàm Quốc Đống lại chạy tới đây. Anh ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ là đến nghe ngóng tin tức? Quan trọng nhất là hình như Đàm Quốc Đống sợ bị người khác nhận ra hay sao mà hết đội mũ, đeo kính râm, mặc áo khoác, còn lái một chiếc xe ô tô con màu hồng phấn kiểu nữ tới nữa. Hành vi quái đản như thế khiến Giang Nghĩa cũng thấy hơi hoang mang, không đoán ra được mục đích của đối phương là cái gì. “Chỉ huy, anh có muốn gặp anh ta không?” Bạch Dương hỏi.