Chương 1917 Giang Nghĩa chăm chú quan sát Đàm Quốc Đống, anh quả thật nhìn thấy được từ đôi mắt kia của Đàm Quốc Đống ánh lên hai chữ: Chân thành. Thứ này không ngụy trang được. Giang Nghĩa tin là Đàm Quốc Đống quả thực vô cùng muốn cứu người ba Đàm Thành Nghĩa của mình ra. Tất nhiên, thông qua tin tình báo của Bạch Dương, Giang Nghĩa cũng đã biết chuyện liên quan tới Đàm Thành Nghĩa cũng như những việc đã xảy ra giữa Đàm Thành Nghĩa và Đàm Vĩnh Thắng trong quá khứ. Biết càng nhiều lại lún càng sâu. Giang Nghĩa lựa chọn tin tưởng Đàm Quốc Đống vì thật sự là anh không tìm thấy dấu hiệu nào cho thấy Đàm Quốc Đống đang nói dối. Nhưng mà Giang Nghĩa cũng không tùy tiện đồng ý hợp tác với anh ta. Anh nói: ‘Chuyện anh nói tôi cũng biết đôi chút, quả thực về mặt tình cảm tôi có thể hiểu được cho anh. Nhưng Đàm Quốc Đống này, quan hệ giữa anh với Đàm Vĩnh Thăng không hề cạn, với lại mâu thuãn giữa tôi và anh cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Cho dù tôi tin anh nhưng cũng không thể dễ dàng chấp nhận ngay được.” Đàm Quốc Đống nói: “Tôi biết, muốn cậu chấp nhận ngay lập tức chắc chẳn là một chuyện rất khó khăn. Nhưng xin cậu yên tâm, tôi sẽ đưa cho cậu đầu danh trạng.” Đầu danh trạng? “Ý anh là gì?” “Cậu sẽ biết ngay thôi, cứ chờ tin tốt của tôi đi” Dứt lời, Đàm Quốc Đống đội lại mũ, đeo mắt kính, vội vã rời đi như sợ người khác sẽ nhận ra mình vậy. Chờ sau khi anh ta đi khỏi, Bạch Dương và Bảo Bình cũng bước vào trong phòng họp. Suy nghĩ của họ giống với Giang Nghĩa. Về mặt tình cảm thì có thể hiểu được hành động của Đàm Quốc Đống, thật sự vô cùng chân thành nhưng từ khía cạnh thực tế thì chuyện này quá khó tin. Bạch Dương nói: “Ở thời điểm mấu chốt như bây giờ, tôi thấy không cần hợp tác với Đàm Quốc Đống làm gì. Lỡ xảy ra chuyện thì chúng ta sẽ dã tràng xe cát mất. Hiện tại chúng ta cũng không mong lập công, chỉ mong không thất bại là được.” Bảo Bình lại có quan điểm khác. “Em lại thấy nên hợp tác cùng với Đàm Quốc Tống.” “Nếu anh ta thật lòng muốn hợp tác với chúng ta, thế thì chúng ta có thể dùng chiêu nội ứng ngoại hợp, việc diệt trừ Đàm Vĩnh Thăng cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.” “Trái lại, cho dù anh ta có giả vờ giả vịt thật thì chúng ta cũng có thể đề phòng anh ta, tương kế tựu kế tìm hiểu rõ mọi chuyện, từ đó mở đường đột phá ngay trên người Đàm Quốc Đống.” “Mặc kệ Đàm Quốc Đống thật lòng hay giả dối thì chúng ta đều có lời.” “Chẳng qua khá nguy hiểm nên cần phải đề cao cảnh giác mới được.” Quan điểm của hai người họ đều có lý, cuối cùng vấn là Giang Nghĩa đưa ra quyết định cuối cùng, dù sao thì anh mới là chỉ huy. Giang Nghĩa một tay chống cằm, trong đầu không ngừng tua lại từng câu nói và biểu cảm của Đàm Quốc Tống ban nấy. “Chuyện Đàm Quốc Đống, tôi tin là anh ta thật sự muốn lật đổ Đàm Vĩnh Thăng.” Bạch Dương và Bảo Bình liếc nhìn nhau, họ cũng có suy nghĩ giống vậy. “Nhưng… Giang Nghĩa lại nói: ‘Chuyện anh †a muốn lật đổ Đàm Vĩnh Thắng với chuyện anh ta muốn nương nhờ vào tôi chẳng có liên quan trực tiếp gì tới nhau cả. Với tính cách của Đàm Quốc Đống cộng thêm mâu thuãn giữa hai chúng tôi, tôi không tin anh †a sẽ chọn cách hợp tác với tôi.”