Chương 1919 Anh ta cúi đầu nhìn đống văn kiện trên Ị bàn trà, toàn bộ đều là tài liệu liên quan tới “Chế tạo Trí Canh”. Dự án “Chế tạo Trí Canh” này thật sự rất ghê gớm, được xưng là “lá phổi” của nhà họ Đàm, vậy thôi đã đủ tưởng tượng được rằng nó quan trọng với nhà họ Đàm như thế nào. Hằng năm, nhờ vào “chế tạo Trí Canh” mà nhà họ Đàm thu hoạch vô số danh thơm tiếng tốt để phát triển kỹ thuật cũng như kiếm được một bút lớn. Và năm nào nhà họ Đàm cũng đổ vô số sức người sức của vào đó. “Lá phổi” của nhà họ Đàm không phải là chuyện đùa. Nhưng nhìn ý của Đàm Vĩnh Thăng thì có vẻ ông ta chuẩn bị “cắt bỏ lá phổi” này đi thì phải… Chẳng lẽ ông ta định dùng “chế tạo Trí Canh” để đổi lấy sự tín nhiệm từ Giang Nghĩa? Vậy thì chơi hơi lớn rồi đó?I Đàm Quốc Đống nói: “Ông nội, “Chế tạo Trí Canh” chính là ‘lá phổi” nhà chúng ta đó ạ, nếu đánh mất nó, ngay cả hô hấp cũng là chuyện rất khó khăn cho chúng ta đấy. Dù thật sự phải đưa đầu danh trạng để đổi lấy sự tín nhiệm từ Giang Nghĩa thì có nhất thiết lấy “Chế tạo Trí Canh” ra không ạ? Tùy tiện bốc đại một công ty con để mở đường không được sao?” Đàm Vĩnh Thắng cười khẩy: “Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Nếu chỉ đưa một công ty bé xíu không đau không ngứa thì liệu Giang Nghĩa có tin tưởng quyết tâm của cháu? Chẳng những không †in cháu mà lòng nghi ngờ của cậu ta sẽ càng thêm lớn. Chúng ta không thể thua nhiều thêm nữa, ông đã quyết định sẽ ra tay với “Chế tạo Trí Canh”, dùng nó làm đầu danh trạng để đổi lấy sự tín nhiệm của Giang Nghĩa với cháu rồi!” Dừng một lát, ông ta nói tiếp: “Tối nay cháu gọi điện cho Giang Nghĩa, tiết lộ cho cậu ta “tấm màn đen’ trong “chế tạo Trí Canh”, để cảnh sát nhảy vào xử lý “chế tạo Trí Canh”, như thế sẽ tạo thành một đòn tấn công mạnh mẽ vào nhà họ Đàm chúng ta. Ông tin với hành động này của cháu, dù Giang Nghĩa vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng trăm phần trăm thì cảm giác tín nhiệm cũng sẽ mạnh lên không ít.” Nói đoạn ông ta cầm xấp văn kiện đã sửa sang lại xong lên, giao cho Đàm Quốc Đống. “Đây chính là bí mật của chế tạo Trí Canh, tối nay chế tạo Trí Canh sẽ tổ chức một dạ tiệc cho giới thương nhân, cháu cứ “hợp tác” với Giang Nghĩa, “giết chết” chế tạo Trí Canh trước mặt mọi người đi.” Nhìn văn kiện trong tay, Đàm Quốc Đống vô cùng lo lắng và sợ hãi. Anh ta chợt nhận ra mình không thể nhìn thấu được Đàm Vĩnh Thắng, môi một bước đi của lão cáo già này đều nằm ngoài dự đoán của mọi người. Trước mặt ông ta, Đàm Quốc Đống cũng chỉ là “cháu trai”. Đến cả dự án quan trọng như ‘chế tạo Trí Canh” mà ông ta nói bỏ là bỏ, sự quyết đoán của Đàm Vĩnh Thắng thật sự không phải thứ người thường có thể sánh bằng. “Cháu biết rồi, ông nội, cháu sẽ làm theo những gì ông nói.” “Ừm, vậy cháu về trước đi, suy nghĩ cho kỹ xem đêm nay nên bí mật báo tin cho Giang Nghĩa thế nào.” “Vâng, ông nội.” Đàm Quốc Đống cất tài liệu vào trong áo, vội vàng bước ra ngoài, gương mặt vẫn còn tỏ vẻ nghỉ ngờ và kinh ngạc. Đàm Vĩnh Thăng nhìn theo bóng lưng anh †a rời đi, tự rút cho mình một điếu thuốc rồi châm lửa. Ông ta nở một nụ cười quái dị. Đàm Quốc Đống bị Đàm Vĩnh Thắng điều khiển tùy ý như một con rối, muốn anh làm chuyện gì thì anh ta sẽ làm chuyện đó. Lúc này, quản gia già đi đến. Ông ta thay bình trà khác cho Đàm Vĩnh Thắng rồi nói: ‘Ông chủ, chúc mừng ông vì đã giải quyết xong một mối phiền phức to lớn.