Chương 1934 Cùng một thời gian, Đàm Quốc Đống ném điện thoại sang một bên nằm thở phì phò trên sofa phòng khách nhà mình. Anh ta lẩm bẩm một mình: ‘Chắc là ngày mai Giang Nghĩa sẽ lợi dụng những bí mật anh ta vừa được tiết lộ để công kích nhà họ Đàm, nhà họ Đàm chúng ta sắp phải đối mặt với một trận gió tanh mưa máu rồi. Mình thật sự không hề muốn phá hủy nhà họ Đàm, hy vọng chiêu sau của cáo già có thể dùng được.” “Nếu nhà họ Đàm thật sự bị phá hủy thì khác nào bị hủy trong tay mình đâu.” “Sau khi chết đi thì mình biết ăn nói như thế nào với tổ tiên dưới đó chứ?” Dù sao Đàm Quốc Đống chỉ muốn đối phó với Đàm Vĩnh Thắng để cứu ba ra thôi, anh ta không hề có ý định phá hủy nhà họ Đàm. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, anh ta ngủ thiếp đi trên ghế sofa lúc nào không hay. Đến khi ánh nắng mặt trời ngày thứ hai chiếu thẳng lên mặt thì anh ta mới dụi mắt tỉnh lại, anh ta đứng dậy từ sofa nhìn điện thoại thì thấy đã mười giờ rồi. Anh ta vội vàng hỏi: “Mẹ ơi hôm nay có tin tức gì lớn không? Phía khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc có công kích nhà họ Đàm không?” Vu Mỹ Lan lắc đầu: ‘Không có, hôm nay chẳng có chuyện gì cả.” “Làm sao có thể chứ?” Đàm Quốc Đống lập tức mở điện thoại ra xem xét tin tức gần đây: “Tối qua anh ta tiết lộ nhiều bí mật như vậy mà Giang Nghĩa lại chẳng làm cái gì cả ư?” Anh ta không tin. Anh ta không muốn tin cũng phải tin vì đã xem hết một lượt nhưng không thấy bất cứ tin nào nói Giang Nghĩa đang công kích nhà họ Đàm cả. “Thật kỳ lạ.” Khi Đàm Quốc Đống vẫn còn cảm thấy bối rối vì chuyện này thì thư ký riêng của anh †a vội vã chạy vào, vừa chạy vừa hét lớn: “Không ổn rồi cậu Đàm, xảy ra chuyện lớn rồi, cậu bị khởi tốt” Đàm Quốc Đống sững sờ mất hai giây vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì. Đang yên đang lành sao anh ta lại bị khởi tố chứ? Chẳng lẽ Giang Nghĩa lấy được những tài liệu đó của nhà họ Đàm rồi kiện cả anh ta à? Vậy chẳng phải hơi súc vật rồi sao? Đàm Quốc Đống hỏi: ‘Ai khởi tố tôi? Là Giang Nghĩa à?” Thư ký riêng nói: “Không phải là Giang Nghĩa, chuyện này không liên quan gì đến Giang Nghĩa cả.” “Hả?” Đàm Quốc Đống không hiểu, trừ Giang Nghĩa ra thì còn ai to gan dám khởi tố anh ta chứ? Anh ta hỏi: ‘Là tên khốn kiếp kia dám khởi tố tôi đúng không?” Thư ký riêng do dự, anh ta mở miệng tính nói nhưng lại không có dũng khí nói ra vì cái tên đó thật sự chấn động, trong phút chốc thư ký cũng không biết nên nói thế nào. Đàm Quốc Đống cau mày: ‘Cậu ấp a ấp úng cái gì đấy? Là ai, nói!” Thư ký riêng thở dài một hơi: “Vâng, là Đàm Vĩnh Thăng – gia chủ nhà họ Đàm và cũng là ông nội của anhIl” ÂmI Đàm Quốc Đống như bị sấm sét bổ xuống đầu, anh ta thật sự không thể tin được chuyện này. Anh ta bỗng đứng dậy từ ghế sofa.