Chương 1948 “Là ba để nó đi đối phó với Giang Nghĩa, kết quả là bị Giang Nghĩa nắm được điểm yếu nên cắn ngược lại một phát. Thậm chí Giang Nghĩa còn muốn thông qua Quốc Đống để mở ra một lỗ hổng, phá huỷ toàn bộ nhà họ Đàm nữa.” “Quốc Đống là một đứa trẻ vô cùng hiên lành, trọng tình trọng nghĩa.” “Nó lựa chọn hy sinh bản thân để bảo vệ nhà họ Đàm. Mục đích chính là không để Giang Nghĩa được như ý. Nó thật sự quá ngốc mà.” Quả là một kẻ nhanh mồm nhanh miệng, đổi trắng thay đen. Đàm Quốc Đống chết vì Giang Nghĩa mà qua miệng ông ta lại thành chết vì nhà họ Đàm, vì Đàm Vĩnh Thắng – ông ta mà chết vậy. Tài ăn nói như này thật sự không thể chê được. Lúc này Đàm Thành Nghĩa cũng đã giận đến mức mất đi lý trí, bị mấy câu của Đàm Vĩnh Thắng làm nhảy dựng lên. Ông ta nhất thời tức giận, đau thương và giận dữ cùng lúc tràn ngập trong lòng. Đàm Thành Nghĩa ngẩng đầu lên gào lớn: “Giang Nghĩa, tôi và cậu không đội trời chung. Nhất định tôi sẽ dùng cái đầu của cậu để tế bái cho đứa con trai đã chết của tôi!” Đàm Vĩnh Thắng và quản gia già liếc nhìn nhau, cùng lộ ra nụ cười mỉm. Chuyến đi này rất đáng giá. Đàm Vĩnh Thắng vội vàng nói: ‘Mau mau mau, mở còng tay và xích chân cho Thành Nghĩa, để nó đi ra ngoài, khôi phục lại thân phận cho nó. Sau này nói với bên ngoài là năm đó Thành Nghĩa bị bỏng, nhiều năm qua vẫn luôn dưỡng bệnh, bây giờ mới khoẻ lại như cũ.” “Sau đó nhường vị trí để trống của Quốc Đống lại cho Thành Nghĩa.” “Từ giờ trở đi, Thành Nghĩa chính là Phó giám đốc nhà họ Đàm chúng ta, địa vị chỉ dưới tôi thôi. Tất cả mọi người đều phải nghe lệnh của Thành Nghĩa.” “Sau này, chờ thời cuộc ổn định rồi tôi sẽ về hưu, để Thành Nghĩa đảm nhiệm chức gia chủ!” Miếng bánh mà ông ta vẽ ra này thật sự rất thơm. Rất nhanh sau đó, quản gia đã cởi hết mọi trói buộc cho Đàm Thành Nghĩa. ‘Kẻ điên” bị giam nhiều năm cuối cùng cũng được thả ra. Ông ta nhìn chăm chằm Đàm Vĩnh Thắng hồi lâu rồi nói: “Cáo già, nghe cho rõ đây, tôi không phải đang làm việc cho ông. Tôi diệt trừ Giang Nghĩa chỉ là vì báo thù cho Quốc Đống mà thôi. Ông đừng có tưởng bởi” Đàm Vĩnh Thắng nói: ‘Con muốn thế nào cũng được. Ba già rồi nên cũng trở nên vô dụng. Sau này nhà họ Đàm tuỳ con quyết định.” Đàm Thành Nghĩa vung tay lên rồi đi thẳng ra ngoài. Nhìn bóng lưng rời đi của Đàm Thành Nghĩa, Đàm Vĩnh Thăng cười lớn: ‘Một quân cờ mới tinh được ra đời.” Ông ta quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, bên phía Vụ Mỹ Lan xử lý thế nào rồi?” Quản gia già lạnh lùng đáp: “Ông cứ yên tâm đi, tôi đã làm xong theo như lời ông nói rồi. Người đàn bà lớn tuổi đó đã bị “xử lý”.