Thủy Thanh Diệu liếc mắt nhìn Giang Nghĩa, cho là sau khi mình nói ra lời này thì sẽ khiến Giang Nghĩa cảm thấy tức giận, sợ hãi.
Đối phương càng tức giận, ông ta càng vui vẻ.
Nhưng điều khiến Thủy Thanh Diệu bất ngờ đó chính là Giang Nghĩa không hề nhúc nhích tí nào, giống như là không nghe thấy, tự mình ngồi ở trên ghế uống rượu, mắt điếc tai ngơ đối với những lời Thủy Thanh Diệu nói.
Điều này khiến ông ta cảm thấy khó mà nắm bắt.
Sau khi bạn nói một lúc lâu, phản ứng nào khiến người nói chuyện không thể chấp nhận được nhất?
Ủng hộ bạn? Không phải.
Phản đối bạn? Cũng không phải.
Là im lặng, nghe thấy nhưng lại xem như không nghe thấy, làm như những lời bạn nói là gió thoảng qua tay, gió thổi qua liền biến mất.
Phản ứng của Giang Nghĩa làm Thủy Thanh Diệu tức muốn nổ tung.
Ông ta hét lên với Giang Nghĩa: “Nè, cậu không nghe thấy lời tôi nói hả? Tôi đã sắp xếp người đi đối phó bạn gái cậu, cho dù bây giờ cậu có lập tức dẫn người đến đó thì cũng không kịp rồi, cậu không có phản ứng gì à?”
Giang Nghĩa vẫn xem như không nghe thấy, tự mình rót rượu cho bản thân.
“Giang Nghĩa, cậu nói một câu đi!”
“Chặn miệng ông ta lại.
”
Ngay lập tức có người dùng khăn nhét vào miệng của Thủy Thanh Diệu, làm cho ông ta một câu cũng không nói nên lời.
Tiểu Điệp ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Giang Nghĩa, anh thật sự không có ý định có hành động à?”
Giang Nghĩa từ tốn nói: “Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay tôi, cô chỉ cần nghỉ ngơi ổn định lại trạng thái, những chuyện khác cứ giao cho tôi.
”
Chưa có giây phút nào mà Tiểu Điệp có cảm giác an toàn như hiện tại.
Thứ mà Giang Nghĩa mang tới cho cô ta là cảm giác mạnh mẽ từ trước tới nay chưa từng có, cô ta giống như một con cừu non đáng thương chạy đông chạy tây trong bầy sói hoang, cuối cùng lại được một con sư tử oai hùng bảo vệ.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, nhưng cũng rất chân thật.
!
Ở sảnh khách sạn.
Cửa bị người đẩy ra, theo đó là một nhóm vài người bước vào, để trần cánh tay, trên người có hình xăm, trong tay của bọn họ đều cầm theo búa.
Sau khi nhân viên phục vụ nhìn thấy đám người này thì bị dọa nhanh chóng chui vào quầy.
Một người trong đó đi đến trước quầy, dùng búa gõ gõ lên bàn: “Tân Uẩn ở phòng nào, lầu mấy?”
Nhân viên phục vụ nào dám không nghe lời, lập tức tìm kiếm.
“Tân Uẩn ở phòng .
”
“Được, lấy thẻ phòng dự bị ra đây.
”
“Đây thưa anh.
”
Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ đưa thẻ phòng, sau khi người kia nhận xong thì lại bổ sung một câu: “Thủy Vân Thiên làm việc, người ngoài như các người tốt nhất đừng nên nhúng tay vào, nếu như dám báo cảnh sát thì tao có thể chơi chết các người trong vài phút.
Nhân viên phục vụ bị dọa muốn rơi nước mắt.
Từ lâu đã nghe thấy người Thủy Vân Thiên vô cùng bá đạo, xem như ngày hôm nay đã tận mắt nhìn thấy rồi.
Đám đàn ông kia đi vào trong thang máy, từng người đi vào, sau khi dùng thẻ phòng quẹt một cái thì thuận lợi đi lên lầu sáu.
Tinh tinh, cửa thang máy thuận lợi mở ra.
Một đám người bước ra ngoài, đi vào hành lang dài đằng đẵng, nhìn thẳng về hướng cuối cùng.
Chỉ nhìn thấy có một người đàn ông khôi ngô tuấn tú đứng ở cuối hành lang, mà ở một bên khác thì có một người đàn ông đeo cung.
Hành lang hẹp dài bị hai người đàn ông chặn lại.
Đó chính là Sử tử và Xạ thủ trong cung hoàng kim.
Thật ra thì hai người bọn họ còn có một mối quan hệ đặc biệt mà người ngoài không biết, đó chính là! bọn họ là anh em ruột.
Xạ thủ là anh, Sử tử là em.
Cái đám người bặm trợn này không biết bọn họ, còn tưởng bọn họ là nhân viên phục vụ của khách sạn, cả đám chia ra hai hướng đi tìm số phòng .
Lúc bọn họ đi cách nhau ba mét.
Xoạc một tiếng, mũi tên phá rách không khí mà bay đến, trực tiếp đâm vào đùi của một người trong số đó, người kia kêu rên, nằm dưới đất che lấy đùi la hét ầm ĩ.
Xạ thủ đã ra đòn rồi.
.