CHƯƠNG
Vì vậy, họ rất thích bầu không khí đó.
Tất cả đều mong thấy cảnh Giang Nghĩa bị đánh cho bẹp dí, chắc chắn rất thu hút người xem.
“Thợ Săn phú hào?” Giang Nghĩa gật đầu, cái tên này khá thú vị.
Sau khi nhìn thấy một nhóm nhiều người đột nhiên xông ra, Tân Uẩn cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt thật của Diêu Hàng và hiểu tại sao Giang Nghĩa cứ luôn hố Diêu Hàng.
Cô vẫn quá đơn thuần, giờ đấy cô đã hiểu được nước ở Nam Thành sâu đến mức nào.
Không có Giang Nghĩa có lẽ cô thật sự coi Diêu Hàng là người tốt, đối xử lịch sự với anh ta, cuối cùng dẫn sói vào nhà, cô ta không thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp.
Đằng này, Diêu Hàng chỉ vào Giang Nghĩa: “Đừng nói là tao không cho mày cơ hội. Hôm nay, chỉ cần mày đưa cho tao tỷ, chuyện này liền kết thúc. Bằng không…”
Giang Nghĩa lập tức ngắt lời: “Nằm mơ đi, tôi sẽ không cho anh một đồng nào.”
Vẻ mặt Diêu Hàng càng thêm không vui.
“Này nhóc, có phải mày cho rằng mình có vài đồng là ghê gớm lắm rồi không?”
“Nói cho mày biết, đây là Nam Thành, là địa bàn của tao!”
“Mày cũng thấy tao có bao nhiêu thuộc hạ. Nếu không muốn chết, thì ngoan ngoãn lấy tiền ra, nếu không, ba người chúng mày đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mai!
Giang Nghĩa thở dài.
Anh hỏi: “Thời đại bây giờ có tiền thì là ông lớn, tôi giàu hơn anh, sao anh dám vênh váo trước mặt tôi?”
Diêu Hàng cười: “Có tiền thì là ông lớn? Hahahaha, mẹ nó, mày bị khuyết tật não à? Mày có giàu hơn nữa thì đã sao? Tao có hơn người, mỗi người một đạp là đạp chết mày.”
Giang Nghĩa lại nói: “Thật sao? Nhưng tôi có tiền, tôi có thể tùy ý tìm thêm rất nhiều người tới.”
“Haha, tìm ở đâu?”
Đây là Nam Thành, địa bàn của tao! Cho dù mày có tiền, thì cũng không có chỗ dùng!”
Diêu Hàng trông như muốn ăn thịt Giang Nghĩa.
Cũng đúng, trước kia hắn đi “săn” nhà giàu, không phải không có ai phản kháng, cũng có người chống lại, nhưng ở cái đất Nam Thành này, ngoài một số thế lực lớn như Thủy Vân Thiên, thật sự không có ai là đối thủ của Diêu Hàng hắn.
Càng chống cự, chết càng thảm.
Vì vậy, hắn ta hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa đút hai tay vào túi, tự lẩm bẩm: “Tôi thật sự không tin, ở Nam Thành có tiền mà không tìm được ai?”
Anh quay lại nhìn đám đông, nâng giọng hét lớn: “Các vị hương thân phụ lão, các vị cũng thấy hôm nay tôi bị bọn kẻ gian gài bẫy. Mong mọi người ra tay giúp đỡ, Giang Nghĩa tôi nhất định sẽ hậu tạ mọi người.”
Không ai đáp lại.
Thậm chí một số người cho một ánh mắt chế giễu.
Diêu Hàng nhún vai: “Tao đã nói rồi? Ở Nam Thành, có rất ít người dám chống lại Thợ Săn phú hào tao, Giang Nghĩa, mày bỏ cuộc đi.”