CHƯƠNG
Nhân viên tiếp tân vội vàng chạy tới, khom lưng cúi đầu với Giang Nghĩa: “Ngài Giang, thật sự rất xin lỗi, là do tôi không nhận ra ngài. Là tôi bị mù, là tôi mắt chó xem thường người khác, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, ếch ngồi đáy giếng, tôi…”
Giang Nghĩa phủi tay, ra hiệu cho anh ta đừng nói nữa.
Cừ thật, trình độ văn học của tên này thật sự không tệ chút nào, có thể một hơi nói ra nhiều từ như vậy.
“Được rồi, anh Giang bảo cậu mau tránh ra, đừng đứng đây làm chướng mắt.”
“Ôi, vâng vâng, tôi xin cút ngay đây ạ.”
Nhân viên tiếp tân cúi đầu, khom người, mặt mày xám xịt chạy đi.
Người đàn ông kia bước tới trước mặt Giang Nghĩa, chủ động vươn tay giới thiệu: “Tôi tên là Thủy Quân Tín, là thiếu chủ nhân của Thủy Vân Thiên.”
Giang Nghĩa gật đầu, thì ra là Thiếu chủ nhân, khó trách nhân viên tiếp tân kia lại sợ anh ta như vậy.
Ở Nam Thành, Thủy Vân Thiên có thể nói là lấy thúng úp voi, tất cả thế lực lớn nhỏ đều nằm dưới sự kiểm soát của họ, là sự tồn tại không ai địch nổi.
Thân là Thiếu chủ nhân, địa vị của Thủy Quân Tín tất nhiên cũng chẳng tầm thường.
Giang Nghĩa vươn tay nắm lấy tay Thủy Quân Tín.
Thủy Quân Tín mỉm cười nói: “Hôm qua tôi may mắn nhìn thấy sự hào phóng, vung tiền như rác của anh Giang, vốn định tới làm quen ngay lúc đó luôn, tiếc là anh đi quá nhanh, nên không có cơ hội gặp mặt. Hôm nay cuối cùng tôi cũng được bắt chuyện với anh, xem như vinh hạnh của tôi rồi.”
“Thiếu chủ nhân khách khí quá.”
Không biết tại sao nhưng trong lúc nói chuyện, Thủy Quân Tín luôn vô tình hoặc cố ý liếc mắt nhìn sang Tân Uẩn đứng bên cạnh Giang Nghĩa.
Như thể sự chú ý của Thủy Quân Tín hoàn toàn không nằm trên người Giang Nghĩa, mà là trên người Tân Uẩn.
Cô gái này, mới là mục tiêu chính của anh ta hôm nay chăng?
Mọi người có mặt ở hiện trường đều nhận ra điểm này, không phải do họ thông minh, mà là biểu hiện của Thủy Quân Tín thật sự quá rõ ràng, cộng thêm tiếng xấu lan xa của Thủy Quân Tín, ai ai cũng hiểu rõ mục đích lần này anh ta mời Giang Nghĩa tới đây là gì.
Ở Nam Thành, ai mà chẳng biết Thủy Quân Tín vô cùng háo sắc.
Hơn nữa, thói háo sắc của anh ta không hề giống người thường.
Anh ta không thích mấy cô gái độc thân, chỉ thích vợ hoặc là bạn gái của người khác, mỗi lần nhìn thấy người khác dắt theo cô gái xinh đẹp nào, người ngợm Thủy Quân Tín đều cảm thấy ngứa ngáy.
Trái lại rất nhiều lần, không ít phụ nữ xinh đẹp chủ động bày tỏ lòng yêu thương nhung nhớ với Thủy Quân Tín, nhưng anh ta chẳng hề để vào mắt.
Đây chính là điểm lạ của Thủy Quân Tín.
Đương nhiên, rất nhiều bác sĩ tâm lý đã từng phân tích rằng, rất có thể đây là một dạng bệnh tâm lý.
Nếu người bệnh thường mắc phải loại bệnh này, có thể đã sớm bị người khác đánh cho tàn, không thể tự gánh vác lấy cuộc sống, nhưng Thủy Quân Tín thì khác, thân là Thiếu chủ nhân của Thủy Vân Thiên, anh ta thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Không biết bao nhiêu người phụ nữ đã bị anh ta cưỡng ép, càng có không biết bao nhiêu đôi tình nhân bị chia rẽ, không biết bao nhiêu gia đình sụp đổ.