CHƯƠNG
Nếu như Giang Nghĩa không ở đây, sẽ không đạt được hiệu quả như thế này!
Anh ta rất vui mừng vì lúc nãy mình không đuổi Giang Nghĩa đi, giữ lại Giang Nghĩa quả nhiên là một sự lựa chọn đúng đắn.
Lúc phụ nữ sợ hãi, nếu như người đàn ông của mình ở bên cạnh, nhất định sẽ cố gắng cầu cứu người đàn ông của mình, mà nếu như người đàn ông của mình không cứu được, người phụ nữ kia càng thêm tuyệt vọng.
Đập tan sự hi vọng của đối phương sau đó sinh ra thất vọng, sảng khoái hơn rất nhiều việc khiến đối phương thất vọng ngay từ đầu.
“Rất tốt, tiếp tục gọi đi.”
“Giọng nói này rất tuyệt vời, đã rất lâu rồi tôi chưa từng hưởng thụ giọng nói tuyệt vời như vậy.”
“Tân Uẩn, cô đúng là ưu vật của nhân gian, có thể nhìn thấy ưu vật như thế này ở một nơi như Nam Thành, Thủy Quân Tín tôi thật sự có phúc ba đời!”
Anh ta cao giọng cười lớn, tiếng cười dung tục, suồng sã kia khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
Nhưng, đúng lúc anh ta đang cười rất vui vẻ, một bàn tay khẽ vỗ lên vai anh ta.
Hả?
Tiếng cười đột nhiên im bật, Thủy Quân Tín quay quắt đầu lại, vừa nhìn liền thấy Giang Nghĩa đứng phía sau mình.
Sao lại thế?
Thủy Quân Tín cúi đầu nhìn, tên này cừ thật, không biết từ khi nào, bảy tám gã cấp dưới của anh ta đều nằm trên đất, cả đám miệng sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh.
Trước sau không đến năm giây, cũng không nghe thấy tiếng đánh nhau ỳ đùng, tất cả cấp dưới đều bị xử lý ?
Thủy Quân Tín ngây người ra, Giang Nghĩa này, thủ đoạn cũng quá lợi hại đi?
Anh ta nuốt nước miếng, lạnh lùng nói: “Giang Nghĩa, giờ tao ra lệnh cho mày lui về sau năm mét, không được lộn xộn!”
Vẻ mặt Giang Nghĩa không hề thay đổi.
Thủy Quân Tín cau mày, nói: “Hình như mày không phục phải không? Ha ha, mày có chút tiền, nhưng số tiền đó của mày, ở trước mặt Thủy Vân Thiên bọn tao căn bản không đáng nhắc tới!”
“Ở Nam Thành, Thủy Vân Thiên bọn tao chính là tồn tại vô địch, ai tới nơi này cũng phải nể mặt Thủy Vân Thiên bọn tao.”
“Tao đã nói rồi, hôm nay, tao nhìn trúng người phụ nữ của mày.”
“Đây là vinh hạnh của mày!”
“Nhưng mày không cần lo lắng, tao không cướp của mày, tao chỉ mượn chơi thôi, mượn một đêm. Tối nay chơi xong rồi, sáng mai mày có thể dắt đi, tuyệt đối sẽ không dùng vũ lực giữ lại.”
Thủy Quân Tín còn cười xấu xa nói: “Nếu mày lo lắng, tao có thể cho phép mày đứng ở đây trông chừng, tao bảo đảm sẽ không chơi hư người phụ nữ của mày.”
“Thế nào, tao là người thật công bằng, có lí lẽ đi?”
Công bằng, có lí lẽ?